"Có kỳ lắm không hội trưởng." Thiệu Dã có hơi do dự, ngủ trên giường hội trưởng có vẻ hơi quá phận rồi.
Tịch Quan Minh chỉ nói, "Có gì mà kỳ, đàn ông cả mà."
"Ừ ha." Thiệu Dã gật gù.
Nghe thì có vẻ miễn cưỡng, nhưng cái động tác ôm chăn gối của cậu quăng thẳng lên giường hội trưởng thì không miễn cưỡng chút nào.
Dù lịch sử chỉ đủ điểm qua môn, nhưng Thiệu Dã cũng biết, từ xưa đến nay, được ngủ chung giường với đại ca thì tuyệt đối không phải loại đàn em tầm thường.
Giường trong phòng ngủ rộng hơn cái giường trong phòng nghỉ một chút, chắc tầm 1 mét 2, nhưng hai gã đàn ông trưởng thành chen chúc vẫn hơi chật chội.
Tối nay lúc vào phòng tắm, Thiệu Dã cố tình đổ nhiều sữa tắm hơn bình thường, chà mình cho thật thơm. Sau đó, chui lên giường, ôm chặt chăn, rúc sát mép giường, cố gắng chiếm ít diện tích nhất có thể để hội trưởng ngủ thoải mái hơn. Nhưng với thân hình của cậu, dù có co cụm kiểu gì cũng phải chiếm ít nhất một nửa giường, trừ khi chặt bớt một khúc.
Thiệu Dã cũng nhận ra điều này, nên bèn quay sang nói, "Hội trưởng, lỡ tối ngủ mà em có đụng trúng anh thì anh cứ gọi em dậy là được."
Tịch Quan Minh vốn đang dựa vào đầu giường đọc sách. Nhưng từ lúc Thiệu Dã bước ra khỏi phòng tắm, trang sách trước mặt anh vẫn chưa được lật sang trang tiếp theo. Giờ nghe Thiệu Dã quan tâm nhắc nhở như vậy, anh khẽ gấp sách lại, nghiêng đầu nhìn người đã nằm xuống bên cạnh, nhớ lại cái cách Thiệu Dã ngủ mấy đêm trước, rồi nhẹ giọng lặp lại, "Gọi dậy?"
Thiệu Dã ừ một tiếng, gật đầu chắc nịch, rồi bổ sung, "Không thì đá em xuống giường cũng được."
"Biết rồi." Tịch Quan Minh đặt sách lên tủ đầu giường, tiện tay tắt đèn.
Phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Thiệu Dã chưa buồn ngủ, cứ trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà tối đen. Nhìn một lúc lâu đến khi trước mắt xuất hiện từng mảng ánh sáng xanh đỏ lốm đốm, cậu bỗng thấp giọng gọi, "Hội trưởng?"
Tịch Quan Minh đáp lại rất nhanh, "Muốn hỏi thêm một câu nữa à?"
"Em hỏi được không?" Thiệu Dã hỏi
"Hỏi đi."
Thiệu Dã trở mình, quay mặt về phía Tịch Quan Minh, hạ giọng hỏi, "Hội trưởng, rốt cuộc hôm nay anh phạt em vì chuyện gì vậy?"
Tịch Quan Minh hỏi ngược lại, "Cậu không biết à?"
"Vì em tham gia đánh nhau?"
Tịch Quan Minh đáp, "Sau này đừng dính dáng đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Khương Nghiên nữa."
"Tại sao?" Thiệu Dã cau mày. Trước đó hội trưởng có nói sẽ tìm người khác giúp Khương Nghiên, nhưng cậu hoàn toàn không thấy động tĩnh gì cả.
Tịch Quan Minh không trả lời, chỉ nói hai chữ, "Nghe lời."
Thiệu Dã tức muốn xỉu, "Hội trưởng à, tình yêu là phải tự giành lấy chứ, sao anh chẳng chủ động gì hết? Làm thế chỉ có thiệt thôi!"
Tịch Quan Minh cũng xoay người lại, mặt đối mặt với cậu. Ánh trăng nhàn nhạt rải xuống chiếc giường chật chội, trong đôi mắt anh như vương đầy ánh sao lấp lánh.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt Thiệu Dã, cậu nghe thấy Tịch Quan Minh khẽ thở dài, hỏi, "Tôi vẫn chưa đủ chủ động sao?"
Thiệu Dã nhớ lại những gì hội trưởng đã làm cho Khương Nghiên, ngoài tặng cô ấy một chiếc khăn tay, hình như cũng chẳng có gì khác. So với những gì Tư Húc và đám người kia đã làm thì mức độ chủ động của hội trưởng chắc chỉ bản thân anh mới cảm nhận được thôi thì phải?
Cậu ngập ngừng hỏi lại, "Chủ động rồi à?"
Tịch Quan Minh im lặng một lúc, rồi giơ tay búng mạnh vào trán Thiệu Dã. Thiệu Dã ôm trán, ngơ ngác, "Hội trưởng?"
"Sao cứ phải là tôi và Khương Nghiên?" Tịch Quan Minh hỏi.
"Vì hội trưởng thích Khương Nghiên mà". Thiệu Dã đáp rất hiển nhiên. Đã thích thì tất nhiên phải đến với nhau chứ, chẳng lẽ lại để Khương Nghiên đến với Tư Húc? Không đời nào!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!