Sau khi nghe Tịch Quan Minh cũng thích ăn pudding xoài, não của Thiệu Dã hoàn toàn không bắt được tín hiệu mờ ám trong đó mà hệt như cái loa cũ hỏng dây bỗng được cắm điện lại, lập tức bật chế độ hoạt động hết công suất.
Cậu cảm giác đây chính là cơ hội lập công chuộc tội trời ban!
Ngay lập tức, cậu chui đầu ra khỏi gối, sốt sắng nói, "Em đi căng
-tin mua một phần về cho hội trưởng liền nha!"
Tịch Quan Minh không nói gì, chỉ ung dung đặt tay lên vị trí hơi thấp hơn thắt lưng của Thiệu Dã, đầu ngón tay thì lúc nặng lúc nhẹ mà vẽ vòng trên da cậu.
Thiệu Dã bị anh vẽ đến cả người tê dại, trong đầu vang lên hồi chuông báo động. Cậu muốn né khỏi tay Tịch Quan Minh, nhưng đáng tiếc là eo đã bị anh giữ chặt, không nhúc nhích được.
Giọng điệu của Tịch Quan Minh thong thả mà bình tĩnh, "Nhưng căng
-tin đóng cửa rồi."
"Ừ ha" Thiệu Dã nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, trời đã tối đen như mực. Chắc cũng khoảng 10 giờ rồi. Cậu vội bổ sung, "Vậy sáng mai vừa mở cửa em chạy đi mua liền, đảm bảo hội trưởng là người đầu tiên được ăn pudding xoài!"
Tịch Quan Minh lại nói, "Nhưng tôi muốn ăn ngay bây giờ."
Thiệu Dã nhíu mày, cảm thấy hơi khó xử. Cậu vươn tay muốn với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng tay quá ngắn nên không với tới.
Cậu đành quay đầu sang nói với Tịch Quan Minh, "Hội trưởng thả em ra một chút đi, để em lấy điện thoại vào nhóm hỏi thử xem ai có pudding xoài trong ký túc xá không. Nhưng chắc chắn không ngon bằng của căng
-tin đâu."
Không những Tịch Quan Minh không thả, mà tay còn trượt xuống thêm một đoạn. Anh cúi người xuống, thổi nhẹ một hơi vào vành tai đang đỏ lựng của Thiệu Dã, "Tôi cảm thấy pudding căng
-tin cũng không ngon lắm đâu."
Bàn tay của Tịch Quan Minh đã chạm tới đúng chỗ vừa bị tét lúc nãy. Thiệu Dã cảm thấy toàn bộ cơ bắp trên người mình lập tức căng cứng. Chẳng lẽ lại ăn thêm một cú nữa?!
Cậu vội vàng nói, "Vậy hội trưởng thích của quán nào? Để em đặt giúp anh!" Vừa nói cậu vừa len lén dịch mông sang phía bên kia giường.
Nhưng như một điềm báo từ trước, đúng khoảnh khắc đó, cậu lại bị vỗ một phát. Lần này lực nhẹ hơn, mang theo ý vị trêu chọc. Nhưng đáng tiếc, Thiệu Dã chẳng mảy may nghĩ theo hướng đó. Trong đầu cậu bây giờ chỉ có một dấu hỏi to đùng, tại sao đặt pudding xoài cho hội trưởng mà cũng bị đánh???
"Ngoan ngoãn nằm im." Tịch Quan Minh vỗ thêm hai phát nữa, cảm nhận dưới tay thật sự rất tốt. Một ngày nào đó, anh nhất định phải ăn sạch phần pudding xoài này.
"Vẫn còn đánh nữa hả?" Thiệu Dã khổ sở hỏi, cái hình thức trừng phạt này thực sự quá nhục nhã rồi! Cậu cố gắng trả giá, "Hội trưởng, hay là mình đánh chỗ khác được không?"
Tịch Quan Minh rõ ràng tâm trạng rất tốt, nhướng mày hỏi, "Đau à? Đổi chỗ nào?"
Mặt thì chắc chắn không được rồi, đánh vào má cũng không hay lắm. Thiệu Dã suy nghĩ một lúc rồi đầy mong đợi đề nghị, "Hay là đánh vào lòng bàn tay đi?"
Tịch Quan Minh hỏi ngược lại, "Đánh hỏng tay cậu rồi thì lát nữa ai viết bản kiểm điểm?"
Thiệu Dã: "……"
Khoan, bị đánh rồi mà vẫn phải viết kiểm điểm hả? Có gì đó không đúng lắm nha?
Cậu há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Đành thể hiện đúng phong thái đàn em ngoan ngoãn, cười nịnh nọt một cách đầy cống hiến, "Vẫn là hội trưởng suy nghĩ chu toàn nhất!"
Tịch Quan Minh bật cười khó hiểu, rút tay về rồi ngồi thẳng dậy, cúi mắt nhìn cái cục bự đang nằm trên giường, chậm rãi nói, "Lật người lại."
Không lẽ hội trưởng cuối cùng cũng quyết định đổi chỗ đánh rồi? Mắt Thiệu Dã lóe lên tia hy vọng.
"Thoa thuốc." Tịch Quan Minh thản nhiên với tay lấy lọ thuốc và tăm bông trên tủ đầu giường.
"Vậy là không đánh nữa?" Thiệu Dã dè dặt hỏi, cố gắng không thể hiện niềm vui quá lộ liễu, nhưng thực chất hai hàng lông mày đã muốn bay lên tận trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!