Thiệu Dã "ồ" lên một tiếng, cả người thiểu não như một miếng bánh mì bơ sắp mốc.
Cậu vẫn không thể hiểu nổi, rõ ràng cậu đã giúp Hội trưởng dọn dẹp chướng ngại vật trên con đường tình yêu, vậy mắc gì Hội trưởng còn muốn phạt cậu?
Vô lý quá đi mất!
Suy nghĩ nát óc cũng không ra đáp án, cậu lò dò bước ra khỏi văn phòng được vài bước, lại quay lại, bám lấy khung cửa, thò đầu vào hỏi, "Hội trưởng, anh phạt em thật à?"
Cậu chắp tay cầu xin, dáng vẻ như đang năn nỉ Hội trưởng tha mạng. Có điều cái thân hình to cao vạm vỡ của cậu mà làm động tác này thì trông có chút không hợp lắm.
Tịch Quan Minh cầm điện thoại trên bàn lên, liếc mắt nhìn tin nhắn, rồi mới ngước lên, hờ hững nói, "Còn không đi thì phạt luôn bây giờ."
Thiệu Dã hít một hơi, lập tức rụt đầu lại, đóng cửa văn phòng.
Cậu không đi ngay mà lượn qua lượn lại ngoài hành lang, suy đoán xem Hội trưởng định phạt cái gì đây?
Bắt chạy quanh sân vận động? Hay đứng phạt ngoài hành lang ký túc xá? Chắc không đến mức bắt cậu đứng trước toàn trường đọc bài kiểm điểm ba nghìn chữ đâu nhỉ?
Lần gần nhất cậu phải viết kiểm điểm là hồi lớp 6, do trèo tường trốn học mà bị hiệu trưởng tóm gọn. Giờ bao nhiêu năm trôi qua, cậu còn chả nhớ nổi cái mẫu viết kiểm điểm nó ra làm sao.
Thật ra mấy hình phạt này với cậu cũng chẳng thành vấn đề. Điều làm cậu lo sốt vó chính là liệu Hội trưởng có vì chuyện này mà ghét cậu không. Nếu thế thì đại nghiệp vĩ đại của cậu chắc cũng tiêu luôn rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu chỉ có thể kết luận Hội trưởng không muốn trong trường xảy ra thêm vụ đánh nhau nào nữa. Dù lần này chỉ là va chạm nhỏ, không ai bị thương nghiêm trọng, lại còn giúp Hội trưởng gián tiếp thu lợi, nhưng Hội trưởng vẫn kiên quyết không bao che cậu.
Đúng là một con người chính trực không tì vết! Nhưng mà cậu mong Hội trưởng có thể vì cậu mà phá lệ một tí cũng được mà, nhỉ? Xem ra, cân nặng của cậu trong lòng Hội trưởng vẫn còn nhẹ quá, phải cố gắng thêm.
Phân tích kỹ lại, lỗi của cậu thực ra cũng không lớn lắm. Dù sao cậu không phải người bày ra cái bẫy này, địa điểm cũng không phải do cậu chọn, cuối cùng lại còn chủ động chạy đến tự thú với Hội trưởng, dù rằng đấy không phải mục đích ban đầu của cậu.
Hay là bảo Khương Nghiên nói đỡ cho mình nhỉ? Dù gì cậu cũng giúp Hội trưởng đá bay đối thủ cạnh tranh, đồng thời giúp cô nàng xử lý mấy tên ruồi nhặng phiền phức. Khương Nghiên chắc sẽ nể mặt cậu thôi!
Thiệu Dã trong lòng tự tặng mình một cái like, lén lút lách người đến trước cửa, khẽ khàng mở ra một khe nhỏ, thăm dò, "Hội trưởng, hay là để em hẹn Khương Nghiên giùm anh nhé? Anh đi ăn với cô ấy một bữa được không?"
Tịch Quan Minh rời mắt khỏi màn hình điện thoại, liếc nhìn khuôn mặt cười nịnh bợ củaThiệu Dã qua khe cửa. Khóe môi anh hơi nhếch lên, cười nhẹ một tiếng, lặp lại lời cậu, "Ăn cơm?"
Thiệu Dã gật đầu cái rụp như gà mổ thóc, "Đúng đúng! Hôm nay là thứ sáu, Khương Nghiên chắc chắn rảnh!"
Mà cậu không để ý, cúc áo sơ mi lại bung ra từ lúc nào, để lộ một mảng ngực rộng. Đôi mắt của Tịch Quan Minh thoáng dừng lại ở đó, cảm giác đói bụng càng dâng lên mãnh liệt.
Cơm thì chắc chắn phải ăn rồi. Nhưng Khương Nghiên có rảnh hay không thì liên quan gì đến anh?
Cậu thấy môi Tịch Quan Minh mấp máy, nhưng lại không nghe được tiếng. cậu ngơ ngác, "Hội trưởng, anh nói gì cơ?"
"Không có gì." Tịch Quan Minh phất tay, thúc giục, "Cài lại cúc áo rồi mau về đi, còn không thì khỏi gặp tôi luôn."
"Em đi ngay đây!" Thiệu Dã phập một cái đóng sập cửa, chạy biến.
Tịch Quan Minh đặt điện thoại xuống, day nhẹ thái dương. Đúng là ngốc quá mà. Nghe được nửa câu sau thì nửa câu trước coi như bốc hơi.
Thiệu Dã vừa đi, Tư Húc đã đùng đùng xông vào văn phòng, đập bàn rầm một cái, tức giận quát, "Tịch Quan Minh! Cái tên Thiệu Dã đó là người của cậu đúng không?!"
Tịch Quan Minh ngước lên nhìn hắn. Đối phương rõ ràng đã thay một bộ quần áo mới, tóc cũng chải chuốt lại. Nhưng khóe môi và đuôi mắt vẫn còn vết bầm chưa tan. Có vẻ lúc đánh, Thiệu Dã chẳng hề nể mặt cậu thiếu gia nhà tài phiệt này tí nào.
Một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ lan tràn trong lồng ngực của Tịch Quan Minh. Cái loại tê dại, ngưa ngứa, sướng âm ỉ này cũng không tệ lắm.
Nói chung, trận đòn của Tư Húc coi như không phí công nhận.
"Người của tôi?" Tịch Quan Minh cười khẽ, giống như cái cách anh lịch sự chào hỏi từng thầy cô và học sinh vào mỗi buổi sáng. Anh sửa lại câu từ cho đúng chuẩn, "Bạn học Tư Húc, trong trường Kim Tước này, mỗi học sinh đều là chủ nhân của chính mình."
Tư Húc phát điên vì cái giọng điệu nửa vời này của Tịch Quan Minh. Mỗi lần hắn nói chuyện với tên này đều cảm thấy như đang bị cà khịa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!