Chương 14: (Vô Đề)

Sau khi Thiệu Dã quay về phòng ngủ của mình để lấy quần áo, ký túc xá rộng thênh thang chỉ còn lại một mình Tịch Quan Minh.

Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương. Tiếng nước từ vòi chảy róc rách xuống bồn rửa, Tịch Quan Minh hạ mắt nhìn tay trái của mình, dường như vẫn còn phảng phất mùi rượu vang đỏ. Tự nhiên anh thấy thèm uống rượu, có lẽ nên chuẩn bị sẵn một chai trước.

Từ hồi nhập học, Thiệu Dã còn giữ chút hình tượng, nhưng sau này thì coi như vứt luôn. Ở ký túc xá, cậu ta toàn mặc áo ba lỗ với quần đùi, có khi còn chẳng thèm mặc áo. Nhưng lần này, vì ở chỗ hội trưởng, cậu quyết định chú ý đến hình tượng chút xíu, chọn hẳn một chiếc áo ba lỗ dài, cổ không khoét quá sâu.

Trong lúc Tịch Quan Minh giúp cậu bôi thuốc lên lưng, Thiệu Dã mạnh miệng tuyên bố, "Hội trưởng cứ yên tâm! Đêm nay chỉ cần thằng đó dám ló mặt, em sẽ tóm cổ nó, đánh cho rụng hết răng luôn!"

Kết quả là đèn vừa tắt được chưa đầy mười phút, Tịch Quan Minh đã nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ phát ra từ giường bên cạnh.

"Thiệu Dã?" Anh gọi một tiếng, nhưng chẳng có phản hồi nào.

Tịch Quan Minh bật cười nhẹ. Trước đây anh từng nói với Thiệu Dã rằng mình bị mất ngủ, cũng không hoàn toàn là bịa đặt. Anh mất ngủ khá nặng, mỗi đêm ngủ cùng lắm ba bốn tiếng, đã thế còn rất dễ tỉnh giấc. Nhưng anh cũng quen như vậy nhiều năm rồi.

Bây giờ ký túc xá có thêm một người, thực ra cũng chẳng khác gì trước, huống hồ trước đây anh cũng từng tá túc trong phòng nghỉ ở tòa văn phòng rồi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Tịch Quan Minh nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân dồn dập, chắc là do vũ hội ở hội trường vừa kết thúc. Anh cầm điện thoại lên nhìn giờ, đã quá nửa đêm. Đám học sinh đi ngang qua cười nói ầm ĩ, nhưng chẳng mấy chốc lại im bặt. Ở giường bên cạnh, Thiệu Dã khẽ hừ một tiếng, Tịch Quan Minh quay đầu nhìn qua, thấy cậu đưa tay gãi bụng, vẫn ngủ say như chết.

Điện thoại tắt màn hình, Tịch Quan Minh đứng dậy bước đến bên giường Thiệu Dã. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, hàng mi dài của cậu phủ một vệt bóng mờ trên da, đôi môi đầy đặn hơi hé mở. Chắc là thấy nóng, nên cậu vén áo lên tận ngực, chăn thì đã bị đá sang một bên từ lâu, cả người nằm dang rộng hình chữ Đại, vô tư chẳng có chút phòng bị nào.

Không biết trong mơ ăn được món ngon gì, cậu còn chẹp miệng vài cái. Tịch Quan Minh im lặng nhìn cậu hồi lâu, sau đó, anh cúi xuống, bàn tay một lần nữa đặt lên cơ ngực săn chắc của Thiệu Dã.

Nếu bây giờ cậu tỉnh lại, sẽ có phản ứng gì nhỉ? Hét toáng lên chạy thẳng ra cửa, hay ngái ngủ hỏi một câu Hội trưởng muốn làm gì?, rồi lại ngoan ngoãn đẩy ngực tới cho anh bóp?

Khả năng thứ hai cao hơn hẳn. Thật chẳng có gì thú vị… Tịch Quan Minh nghĩ vậy, nhưng khóe miệng lại bất giác cong lên.

Nhưng mà, dù anh có n*n b*p thế nào, Thiệu Dã vẫn ngủ say như chết, chẳng hề có dấu hiệu sắp tỉnh.

Tịch Quan Minh: "……"

Vậy mà còn đòi bắt kẻ đột nhập hộ anh á?

Cho dù có ba thằng đột nhập thật, cậu cũng chưa chắc đã mở mắt nổi.

Tịch Quan Minh cười không thành tiếng, nhặt chiếc chăn bị đá xuống đất đắp lại cho Thiệu Dã, rồi trở về giường của mình. Nhìn người kia vẫn say giấc nồng, anh chợt có cảm giác, căn phòng này đặt hai cái giường hơi bị chật.

Sáng hôm sau, khi Thiệu Dã thức dậy, Tịch Quan Minh vừa tắm xong từ phòng vệ sinh bước ra.

Thiệu Dã ngáp dài một cái, nói với anh, "Hội trưởng, đêm qua em không nghe thấy gì hết! Em nghĩ có khi nó biết em ở đây, nên sợ quá không dám xuất hiện."

Cậu ngủ say như chết thế kia, nếu mà còn nghe được động tĩnh gì thì chắc có ma quỷ thật. Tịch Quan Minh không vạch trần, chỉ ậm ừ đáp, "Ừ, có thể lắm."

Thiệu Dã hớn hở nói tiếp, "Vậy em ở đây thêm mấy ngày nữa nhé? Dù không bắt được thằng đó, ít nhất cũng phải hù cho nó sợ xanh mặt, không dám bén mảng tới nữa."

Tịch Quan Minh mỉm cười, "Đội ơn cậu quá, Thiệu Dã."

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Thiệu Dã đi học, mãi đến trưa ăn xong mới có chút thời gian rảnh. Vốn định đi hóng hớt xem tối qua Khương Nghiên với Tư Húc có gì mờ ám không, ai ngờ còn chưa kịp ra cửa đã bị Tịch Quan Minh gọi lên tòa văn phòng bắt dọn dẹp đống tài liệu.

Trong lúc lật ký giấy tờ trên bàn, Tịch Quan Minh tiện miệng hỏi, "Tối nay vẫn đi tập ở nhà thể chất à?"

Thiệu Dã ngồi bệt dưới đất, sắp xếp đống tài liệu theo trình tự thời gian theo yêu cầu của Tịch Quan Minh, thở dài, "Không đi được rồi, tối nay cả lớp phải tập vở kịch "Người đẹp ngủ trong rừng"."

"Sao lại là "Người đẹp ngủ trong rừng"?" Tịch Quan Minh tò mò.

Thiệu Dã giải thích, "Tại vì Lọ Lem có hai bà chị, Bạch Tuyết có bảy chú lùn, Thiên Nga Hoang Dã có mười một ông anh trai, còn Người đẹp ngủ trong rừng có tận mười ba bà phù thủy."

Theo quy định của trường, mỗi lớp khi diễn văn nghệ phải đảm bảo ít nhất một nửa số học sinh có vai diễn. Lớp trưởng bám sát chỉ đạo, cố gắng phân vai cho mọi người, không chừa một ai.

Tịch Quan Minh đẩy gọng kính mạ vàng trên bàn, vừa đeo lên vừa chốt một câu, "Vậy các cậu diễn "Alibaba và 40 tên cướp" có phải hợp lý hơn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!