"Ấy ấy, hội trưởng, anh hiểu lầm rồi! Em chỉ thấy bạn học đây bị bẩn áo, nên mới định giúp lau một chút thôi mà." Thằng nhóc vừa bị chai champagne chặn tay đành bất lực thu tay lại, ra vẻ vô tội giải thích.
"Dùng tay lau?" Tịch Quan Minh cúi xuống, nhìn vết rượu loang lổ ngay trước ngực Thiệu Dã, lớp vải mỏng dính chặt vào cơ bắp, thậm chí còn lộ ra vết thương hồi chiều ở rừng sồi. Giọng điệu anh lạnh như băng.
Nam sinh kia cười gượng, chột dạ, "Em vội quá nên không nghĩ ra, chắc anh không giận em vì chuyện này đâu nhỉ?" Xong giả vờ quan tâm quay sang hỏi Thiệu Dã.
"Không sao, không sao đâu, chỉ là cái áo thôi mà, có gì to tát đâu." Thiệu Dã phẩy tay không để ý, cúi đầu lục lọi túi quần tìm giấy ăn.
"Cậu đúng là người tốt mà!" Cậu chàng mắt sáng lấp lánh như bắt được vàng.
Tịch Quan Minh nhìn màn giao lưu hữu nghị trước mặt, khóe môi nhếch nhẹ lên, tiện tay đặt lại chai champagne lên giá.
Không hiểu sao, không khí xung quanh bỗng nhiên tụt vài độ. Thằng nhóc kia cảm thấy rờn rợn, bèn dè dặt hỏi, "Hội trưởng, anh đến tìm bạn này ạ? Có khi em ở đây làm phiền hai người rồi?"
Tịch Quan Minh cười hiền từ, "Không sao đâu, hai người trò chuyện vui vẻ, cứ tiếp tục đi."
Nhưng càng nhìn nụ cười của hội trưởng, thằng nhóc càng thấy bất an. Tin vào trực giác của mình là đúng đắn nhất, cậu chàng quyết định chuồn gấp, "Thôi thôi, em không quấy rầy nữa! Haha!"
Chờ cho đối phương chạy mất, Tịch Quan Minh mới móc từ túi ra một chiếc khăn tay, đưa cho Thiệu Dã.
Cơ mà giờ rượu cũng thấm hết vào áo rồi, lau kiểu gì cũng không cứu vãn được, còn làm lãng phí một cái khăn xịn, thế nên Thiệu Dã xua tay, "Thôi bỏ đi, hội trưởng."
"Lau thêm đi."
Hết cách, Thiệu Dã đành nhận lấy, cúi đầu lau tỉ mỉ từng chút.
Từ xa, nam sinh kia vẫn lưu luyến ngoái lại nhìn, nhưng chưa kịp ngắm thêm thì Tịch Quan Minh đã vô tình hay cố ý nhích qua một bước, chắn hết tầm mắt.
Nam sinh nghẹn họng, bực bội đi hóng hớt khắp nơi, cố moi thông tin về mối quan hệ giữa hội trưởng và chàng cơ bắp kia. Nhưng chẳng ai biết chắc, chỉ có một nhóm chuyên hóng drama lén bàn tán, nói Thiệu Dã có thể là đàn em theo hội trưởng.
Cậu chàng nghe mà khó hiểu vô cùng, tui chỉ định sờ thử cơ bắp đàn em của anh ấy, chứ có phải sờ người yêu ổng đâu? Gì mà cấm cản dữ vậy?
Cơ bắp ngon nghẻ thế kia, không phải để người ta sờ thử thì để làm gì?!
Phí của trời! Phí của trời!!!
Bên này, Thiệu Dã cất khăn tay vào túi, tò mò hỏi hội trưởng, "Mà sao hội trưởng quay lại vậy?"
Chưa kịp đợi đối phương trả lời, cậu đã ồ một tiếng, mặt mày gian tà, nháy mắt, "Em biết rồi, chắc chắn là hội trưởng không yên tâm về Khương Nghiên chứ gì!"
Biết cái quái gì mà biết!
Thiệu Dã liếc nhìn về phía cửa, tiếp tục đoán mò, "Nhưng mà em tìm nãy giờ vẫn chưa thấy cô ấy, chắc ở bên hội trường bên kia, hay hội trưởng qua đó xem thử?"
Tịch Quan Minh chẳng buồn nhìn, lạnh giọng, "Đừng tìm nữa, cậu ướt nhẹp thế kia rồi, về đi."
"Không sao đâu, có vấn đề gì đâu."
"Mọi người đang nhìn cậu đấy."
Thiệu Dã liếc trái liếc phải, đúng là có không ít người đang nhìn chằm chằm về phía này. Nhưng ngay khi ánh mắt cậu lia tới, đám đó lập tức làm bộ thờ ơ, giả vờ như chưa từng hóng hớt chuyện nhà người ta.
Thiệu Dã dứt khoát hất đuôi áo vest ra sau, hiên ngang tuyên bố, "Nhìn thì nhìn đi, em sợ chắc? Bảo vệ chuyện tình của hội trưởng mới là ưu tiên hàng đầu!"
"Nãy em còn thấy Tư Húc vừa bước vào, ăn mặc loè loẹt như con công trống, không đẳng cấp bằng hội trưởng chút nào. Phong cách của hội trưởng mới là đỉnh cao "giản dị mà sang", đảm bảo Khương Nghiên sẽ chọn hội trưởng làm bạn nhảy ——"
Tịch Quan Minh chẳng buồn để cậu nói hết câu, lạnh lùng cắt ngang, "Khương Nghiên không đến."
Thiệu Dã ngớ người, mất hai giây mới tiêu hóa được câu nói đó, chớp mắt khó hiểu, "Nhưng bạn cô ấy bảo tôi là tối nay cô ấy sẽ tới mà?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!