"Nếu trong buổi khiêu vũ tối nay, lỡ như Tư Húc mời Khương Nghiên nhảy thì sao?" Thiệu Dã hỏi, hội trưởng không cho cậu đi kiếm chuyện với Tư Húc, chẳng lẽ lại đi bẻ gãy chân Khương Nghiên?
Ơ khoan?
Đợi đã.
Cách này… nghe cũng không phải không ổn ha.
Không cần phải mạnh tay đến mức bẻ chân, nhưng cậu có thể nghĩ cách khiến Khương Nghiên không đi được buổi khiêu vũ này.
Thiệu Dã lập tức vặn hết công suất não bộ để suy tính kế hoạch tác chiến.
Tịch Quan Minh bình thản đáp, "Nhảy thì nhảy thôi, có gì to tát đâu."
Anh không tin Khương Nghiên sẽ nhận lời làm bạn nhảy của Tư Húc, mà kể cả có đồng ý thì đã sao? Cùng lắm là anh bớt đi một trò tiêu khiển, nhưng giờ đây hình như anh đã tìm được một thú vui khác còn hấp dẫn hơn.
Một trong những hoài bão lớn lao trong sự nghiệp của Thiệu Dã chính là trở thành con giun trong bụng đại ca, nhưng xem ra cậu còn tu luyện chưa đủ, hoàn toàn không đoán được hội trưởng đang nghĩ gì. Cậu nghiêm túc nói, "Hội trưởng, em thấy thái độ này của anh hơi bị tiêu cực đó nha. Không ổn! Trong tình yêu phải mạnh dạn mà tấn công! Anh đối với Khương Nghiên quá uyển chuyển, khiến cô ấy chẳng nhận ra được tình cảm của anh.
Nhưng em tin, chỉ cần hội trưởng bỏ ra một phần mười công sức như Tư Húc, đảm bảo Khương Nghiên sẽ chọn anh ngay!"
"Thật sao?" Tịch Quan Minh cười khẽ đầy ẩn ý, ánh mắt chậm rãi quét qua Thiệu Dã. Ánh nắng chiếu lên tấm lưng trần của cậu, như phủ lên một lớp mật ong ngọt ngào khiến người ta muốn nếm thử, chỉ là vết thương kia hơi chướng mắt một chút.
Tịch Quan Minh đẩy nhẹ đầu lưỡi trên vòm miệng, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu có chút đùa cợt, "Thiệu Dã, nghe có vẻ rành quá ha? Yêu đương bao nhiêu lần rồi?"
"À…" Thiệu Dã cười gượng, không dám nhìn hội trưởng, cúi đầu lầm bầm, "Không nhiều lắm… Chưa tới năm lần."
"Chưa tới năm là bao nhiêu?" Tịch Quan Minh tiếp tục truy hỏi.
Ủa? Hội trưởng có cần soi kỹ vậy không? Thiệu Dã vừa không muốn nói dối, lại vừa cảm thấy nhục nhã không thôi, chỉ có thể lí nhí đáp, "… Không lần."
"Chuẩn rồi, đúng là chưa tới năm lần." Tịch Quan Minh cười ngày càng rõ ràng, vỗ vai cậu, "Được rồi, chuyện này cậu đừng lo nữa. Tối nay cứ vui vẻ mà chơi đi."
Anh liếc nhìn đồng hồ, lại nói tiếp, "Tôi phải ra ngoài một lát. Nếu cậu buồn ngủ thì cứ ngủ ở đây, còn nếu tối đi chơi về muộn, ký túc xá đóng cửa thì có thể qua đây luôn."
Thiệu Dã ngẩng đầu, cảm động phát khóc, "Hội trưởng, anh đúng là người tốt!"
Tịch Quan Minh cười nhạt, không nói gì thêm, mặc áo khoác vào rồi xoay người rời khỏi phòng nghỉ.
Vừa rồi, quản gia trong nhà nhắn tin báo rằng ông cụ nhà họ Tịch chiều nay bị ngã trong vườn, hiện vẫn đang hôn mê trong bệnh viện. Là cháu đích tôn của Tịch gia, dĩ nhiên anh phải đích thân đến thăm.
Cha mẹ của Tịch Quan Minh kết hôn theo kiểu liên hôn thương mại, trước hôn nhân không có tình cảm, sau khi cưới cũng chẳng thiết tha gì. Sinh ra Tịch Quan Minh xong, hai người coi như đã hoàn thành nghĩa vụ, lập tức vứt con cho nhà nội rồi ai đi đường nấy, cả năm ba người gặp nhau chưa đủ số ngón trên một bàn tay.
Từ nhỏ, Tịch Quan Minh đã bị bỏ lại trong căn biệt thự của ông nội. Ông cụ thuê hai bảo mẫu chăm sóc anh, nhưng một trong số đó lại có vấn đề tâm lý, thường xuyên lén lút hành hạ anh. Kỳ lạ thay, Tịch Quan Minh chưa từng khóc lóc hay phản kháng, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bà ta bằng đôi mắt đen láy to tròn, giống như một con rối vô tri vô giác. Chính ánh mắt ấy càng khiến bà ta mất kiểm soát, suýt vài lần đã dìm chết anh trong bồn tắm.
Rất nhiều người giúp việc trong nhà cảm thấy cậu chủ nhỏ này có gì đó không bình thường, sau lưng còn thì thầm nghi ngờ anh có vấn đề về đầu óc. Nhưng chẳng ai dám hó hé một chữ trước mặt ông cụ Tịch.
Mãi đến ba năm sau, việc anh bị bạo hành mới bị phát hiện. Ông cụ tức giận đến mức đập nát cây gậy đã theo ông hai mươi mấy năm, ngay trong đêm triệu hồi cặp cha mẹ bận rộn đi ăn chơi ở nước ngoài về, mắng cho một trận thừa sống thiếu chết.
Tịch Quan Minh nằm trên giường bệnh, ánh mắt lạnh như băng quét qua người vừa bước vào. Trong đôi mắt ấy chẳng có chút cảm xúc nào.
Mẹ anh chỉ liếc nhìn một cái rồi vội vàng bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm rằng anh trông đáng sợ như một con quái vật. Còn cha anh, vì sợ ông cụ Tịch nên không dám chuồn thẳng, đành miễn cưỡng ở lại phòng bệnh hai tiếng. Trong đó một tiếng dùng để nũng nịu với tình nhân qua điện thoại, tiếng còn lại là để chửi xéo ông cụ với đám chiến hữu nhậu nhẹt.
Khi lớn hơn chút nữa, hiểu rõ quy luật vận hành của cái thế giới này, Tịch Quan Minh học cách đeo mặt nạ, trở thành con ngoan trò giỏi trong mắt mọi người. Dù vậy, cha mẹ anh vẫn chẳng thèm ưa nổi đứa con ruột thịt này.
Ông cha của anh tình nhân khắp thiên hạ, con riêng nhiều không đếm xuể, trong đó có bốn, năm đứa ngang nhiên được bế về nhà họ Tịch để vòi tiền. Bà mẹ thì có phần tiết chế hơn, tình nhân cũng chẳng thiếu, nhưng con thì chỉ sinh đúng một cặp sinh đôi trai gái. Bà cưng như vàng như ngọc, đi đâu cũng dắt theo, từ dạ tiệc hào nhoáng đến tiệc trà quý bà, cứ như thú cưng đem khoe.
Tịch Quan Minh không ghen, cũng chẳng oán trách. Anh nhìn tất cả như một vở kịch chẳng liên quan đến mình. Chỉ tiếc là kịch bản nhàm chán quá, diễn xuất cũng nhạt nhẽo. Đôi lúc anh chỉ muốn giúp họ đổi sang thể loại giật gân, gay cấn hơn một chút.
Vài năm sau, cha mẹ anh cuối cùng cũng ly hôn. Kết quả là trên đường ra tòa, họ gặp tai nạn xe hơi, chết ngay tại chỗ. Hiện trường thảm đến mức hai người bị nghiền nát vào nhau, không thể tách rời, chỉ có thể gom chung lại rồi hỏa táng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!