Chương 10: (Vô Đề)

Nhìn ánh mắt lo lắng đầy tâm huyết của Thiệu Dã, Tịch Quan Minh thản nhiên bảo, "Mấy ngày tới cậu không cần đi theo Khương Nghiên nữa, lo mà dưỡng thương đi."

Thiệu Dã cảm động lắm, nhưng vẫn lắc đầu từ chối. Cậu đập tay lên ngực một cách đầy khí thế, nhưng ngay sau đó mới nhớ ra ngực mình còn đầy vết thương, đau đến nỗi hít ngược cả hơi lạnh.

Dù vậy, cậu vẫn kiên cường tuyên bố, "Không sao đâu, hội trưởng! Chút vết thương này có là gì! Bây giờ bắt em chạy ba nghìn mét cũng chẳng vấn đề gì!"

Tịch Quan Minh: "……"

Có đôi khi, anh thực sự nghi ngờ kết quả chụp CT não của Thiệu Dã có bị sai sót gì không.

"Đừng làm loạn." Anh nói.

Tai Thiệu Dã giật giật, cảm thấy cách nói của hội trưởng có gì đó hơi lạ, nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên chốc lát rồi nhanh chóng bị cậu bỏ qua. Cậu lập tức bày tỏ chân thành và phân tích logic, "Thủ đoạn của Tư Húc bẩn lắm! Đám đàn em của hắn cũng học theo đủ trò xấu xa. Không như em và hội trưởng, Khương Nghiên chắc chắn không phải đối thủ của hắn!"

Nói xong, Thiệu Dã cảm thấy bản thân ngày càng có trình độ ăn nói. Không những vừa dìm Tư Húc không thương tiếc, mà còn tiện tay kéo gần khoảng cách giữa mình và hội trưởng.

Tất nhiên, những lời này đều xuất phát từ tấm lòng chân thành. Giờ lại thêm cả Tông Tinh Trạch nữa, để một mình Khương Nghiên ở rừng sồi đối mặt với hai tên cầm thú kia, nghĩ thôi đã thấy bất an.

Thấy Tịch Quan Minh vẫn không có phản ứng gì, Thiệu Dã lập tức tiếp tục khuyên nhủ với vẻ mặt nghiêm túc, "Hội trưởng, em tin vào khí chất và năng lực của anh, nhưng em không tin nhân phẩm của Tư Húc! Nếu để cái tên tiểu nhân bỉ ổi đó chiếm lợi thế, lúc đó anh có hối hận cũng không kịp đâu! Anh nhất định không được lơ là, đừng để Tư Húc có bất cứ cơ hội nào!"

Trong trận chiến tình yêu này, hội trưởng của bọn họ tuyệt đối không thể thua!

Tịch Quan Minh hơi do dự. Nếu giờ mà nói thẳng mình không thích Khương Nghiên, thì lại phải giải thích vì sao lúc trước không phủ nhận khi Thiệu Dã hiểu lầm.

Đôi mắt đen lấp lánh của Thiệu Dã tràn đầy sự lo lắng cứ như cậu sắp mọc cánh bay ngay đến rừng sồi vậy. Cuối cùng, Tịch Quan Minh chỉ đành nói, "Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ cho người qua trông chừng, cậu khỏi lo nữa."

Nghe vậy, Thiệu Dã lập tức trở nên kích động, căng thẳng hỏi, "Ai? Anh định cử ai qua?"

"Còn chưa quyết, để tôi về hỏi xem ai rảnh đã."

Thiệu Dã không chấp nhận nổi việc tình yêu của hội trưởng gặp nguy cơ, nhưng còn không thể chịu đựng hơn chính là công việc thuộc về cậu lại bị giao cho người khác.

Bảo vệ Khương Nghiên nghe thì có vẻ nguy hiểm, nhưng thực ra lợi ích nhiều hơn rủi ro. Nếu một ngày nào đó Khương Nghiên thực sự trở thành bạn gái của hội trưởng, thì với mối quan hệ hiện tại của cậu với Khương Nghiên, địa vị của cậu bên cạnh hội trưởng chắc chắn sẽ thăng cấp vù vù!

Giờ mà hội trưởng giao việc này cho người khác, Thiệu Dã không tài nào chấp nhận nổi. Cậu chớp mắt lia lịa, trông có vẻ ngu ngu hơn trước, tha thiết cầu xin, "Hội trưởng, chuyện này cứ để em làm đi! Em làm lâu rồi, có nhiều kinh nghiệm lắm, Khương Nghiên cũng đã quen với em rồi. Giờ mà đổi người, Khương Nghiên có khi không quen đâu!"

Thấy Tịch Quan Minh vẫn không lung lay, Thiệu Dã tiếp tục cố gắng, "Với lại hội trưởng thử nghĩ xem, nếu người anh cử đến lại thích Khương Nghiên thì sao? Lúc đó lại càng phiền toái!"

Tịch Quan Minh liếc cậu một cái, hỏi, "Thế cậu không thích Khương Nghiên à?"

"Hả?" Thiệu Dã lập tức phủ nhận đầy dứt khoát, "Không đời nào! Làm sao em có thể thích người mà hội trưởng thích được?!"

Khóe môi Tịch Quan Minh hơi nhếch lên. Thiệu Dã dường như quá tận tâm với nhiệm vụ này, khiến anh không mấy thích thú. Anh chốt hạ, "Đừng lo nữa, chuyện này quyết vậy đi."

Thiệu Dã kéo dài bộ mặt như bánh bao thiu, vẫn muốn cố gắng tranh thủ thêm chút quyền lợi cho mình, nhưng Tịch Quan Minh đã nhanh hơn một bước. Anh lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ từ, đưa trước mặt Thiệu Dã, "Cầm lấy, đi vào phòng nghỉ của tôi ngủ một giấc đi. Đợi tôi xử lý xong việc hội học sinh, tôi sẽ qua tìm cậu."

Thẻ từ á…

Thiệu Dã thực sự muốn hỏi một câu, cái thẻ này chỉ có mình cậu có, hay đám đàn em của hội trưởng ai cũng có một cái?

Suy nghĩ này lượn lờ trong cổ họng cậu mấy vòng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại. Hỏi câu này có vẻ hơi sai sai.

Cậu nhận lấy thẻ từ, cẩn thận nhét vào túi đựng thuốc của mình, rồi hỏi tiếp, "Hội trưởng, em có thể đi cùng anh không?"

"Đi đâu?" Tịch Quan Minh hỏi.

"Văn phòng của anh."

Tịch Quan Minh gật đầu, "Cũng được, dù gì cậu cũng là nạn nhân trong vụ này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!