Đế chế năm 1631, gió lớn, lá đỏ, một vụ drama sắp sửa bùng nổ…
Bốn năm trước, Hoàng đế vĩ đại của Đế quốc bị ám sát. Kết quả hoàng đế chịu thương tích nặng ở não và rơi vào trạng thái ngủ sâu không hồi kết. Toàn bộ viện nghiên cứu y học giỏi nhất của Đế chế tụ tập về thủ đô, ngày đêm vắt óc nghiên cứu, hết đưa ra giả thuyết rồi lại bác bỏ, thử nghiệm đủ kiểu phương pháp, nhưng Hoàng đế vẫn ngủ ngon như một đứa trẻ sơ sinh khổng lồ.
Không ai biết vì sao hoàng đế hôn mê, cũng không ai biết vì sao lâu như vậy mà người vẫn chưa tỉnh lại.
Mà vấn đề không chỉ dừng lại ở giấc ngủ của Hoàng đế! Người còn là nhân tố trấn áp đám quái vật khổng lồ của hệ sao Edoria. May thay, nhờ có Viện Nguyên Lão điều hành chính sự, quốc gia vẫn vận hành trơn tru, thế nên cho dù hoàng đế đã hôn mê bốn năm vẫn chẳng ai dám nhắc đến chuyện phế truất và chọn hoàng đế mới.
Hôm đó, Bệ Hạ cùng với tổng quản cung vụ Thiệu Dã khăn gói lên đường đến Ceres để xử lý một đống tàn dư hậu chiến. Ai ngờ Bệ Hạ bị ám sát ngay trên đường đi!
Dựa trên những bằng chứng hiện có, Viện Giám Sát chỉ mất đúng một nốt nhạc để xác định kẻ tình nghi số một không ai khác ngoài tổng quản cung vụ Thiệu Dã, người luôn theo sát Bệ Hạ như hình với bóng. Điều đáng nói là ngay sau khi Hoàng đế bị ám sát, Thiệu Dã đã lặn mất tăm, biến mất như một làn khói!
Hai năm sau, người ta tìm thấy cậu đang lom khom nhặt rác trên một hành tinh phế thải. Khi con tàu của Viện Giám sát hạ cánh, cậu vẫn còn thảnh thơi buôn dưa lê với mấy người vô gia cư về danh tính của phi hành đoàn.
Hóa ra cậu mất trí nhớ.
Cậu thậm chí còn chẳng nhớ nổi mình là ai, chứ đừng nói đến chuyện hôm Bệ Hạ bị ám sát đã xảy ra những gì.
Vì chứng cứ không đủ, Viện Giám Sát không thể kết tội cậu được. Muốn làm rõ ngọn ngành vụ này, cách duy nhất là phải khôi phục ký ức của Thiệu Dã trước đã.
Thế là họ lôi đến cả một hội đồng chuyên gia hàng đầu về não bộ, tâm lý, thần kinh, vân vân và mây mây để khám xét, nghiên cứu, điều trị cho Thiệu Dã. Nhưng mà… giống như chẳng ai kéo nổi Bệ Hạ ra khỏi giấc ngủ sâu, họ cũng bó tay với trí nhớ đã bay màu của Thiệu Dã. Họ đổ vào người cậu cả núi tiền, tính sơ sơ cũng lên tới hàng tỷ tín dụng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đổi lại được cái lắc đầu quen thuộc, tôi không nhớ gì hết.
Thế là cứ thế lãng phí hai năm trời. Nhóm điều tra viên phụ trách vụ này bắt đầu thấy tuyệt vọng, nghĩ rằng có khi chuyện này cứ thế kéo dài đến vô tận. Nhưng đúng lúc đó, dự án Neverland do Viện Nguyên Lão đầu tư lại có bước đột phá quan trọng, và họ cần một nhóm tình nguyện viên để làm chuột bạch… à nhầm, để tiến hành thử nghiệm.
Tên Neverland được lấy cảm hứng từ hòn đảo trong truyện cổ tích Peter Pan, nơi tượng trưng cho một tuổi thơ bất diệt, tươi đẹp và không bao giờ kết thúc.
Dự án này về bản chất là một thế giới thứ hai, tách biệt khỏi thực tế nhưng lại có độ chân thực cao đến mức không thể phân biệt. Trong một kịch bản lý tưởng, người dân có thể đăng nhập vào và trải nghiệm một cuộc đời hoàn toàn mới, hoàn toàn khác biệt.
Nhóm nghiên cứu quyết định tổ chức một chương trình livestream, đưa các tình nguyện viên vào thế giới này, ghi lại toàn bộ hành trình của họ để truyền trực tiếp cho toàn dân cùng xem. Vừa quảng bá được, vừa kiếm bộn tiền, đúng kiểu một mũi tên trúng hai con chim béo.
Danh sách tình nguyện viên được chọn lọc cực kỳ kỹ càng. Có những diễn viên từng đứng trên đỉnh cao danh vọng nhưng nay đã hết thời, có những thiên tài xuất sắc trong các lĩnh vực đặc thù, và cũng có những người bình thường đến mức chẳng ai buồn nhớ mặt. Nhóm nghiên cứu sẽ tiến hành hàng loạt bài kiểm tra trên các tình nguyện viên, dựa vào kết quả để quyết định thiết lập thế giới cho mỗi lần thử nghiệm.
Sau khi suy tính kỹ lưỡng, họ quyết định nộp đơn lên Viện Giám Sát, đề nghị cho Thiệu Dã tham gia dự án.
Viện Giám Sát cân nhắc một hồi lâu, rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Mặc dù chưa thể kết luận Thiệu Dã là hung thủ, nhưng cậu vẫn là kẻ tình nghi số một, cũng là kẻ tình nghi duy nhất trong vụ ám sát Bệ Hạ. Suốt hai năm qua, Viện Giám Sát đã đổ cả đống tiền vào chữa trị cho cái đầu của cậu. Bây giờ, theo lời nhóm nghiên cứu của dự án Neverland, có thể dùng công nghệ của họ để giúp Thiệu Dã khôi phục trí nhớ đã mất.
Họ có thể thiết lập những tình huống tương đồng với thực tế bên trong , biết đâu lại k*ch th*ch vùng hải mã trong não của Thiệu Dã, thậm chí tái hiện lại cả cảnh tượng hôm Bệ Hạ bị ám sát. Dù xác suất thành công thấp lè tè, nhưng ít ra vẫn còn hy vọng.
Trong khi tất cả mọi người đang bận tính toán các kế hoạch phục hồi trí nhớ, thì nhân vật chính của chúng ta lại chẳng hề hay biết gì. Cậu đang trong bệnh viện, vác thanh tạ nặng hơn một tạ, vừa squat vừa đổ mồ hôi sòng sọc. Gương mặt góc cạnh, thân hình cao lớn, dù trước đây có những ngày phải đi nhặt rác lang thang, nhưng cậu chưa từng quên rèn luyện.
Áo ba lỗ trắng sũng mồ hôi dính sát vào cơ thể, lộ ra cơ bắp săn chắc màu đồng, phía dưới là chiếc quần short đen đơn giản, mồ hôi men theo bắp chân cuồn cuộn chảy xuống sàn nhà.
Hai năm trời ở Viện Giám Sát, từ lúc biết được thân phận thật sự của mình, Thiệu Dã chưa từng có tí tự giác nào của một kẻ bị tình nghi.
Lúc đầu, cậu còn ngoan ngoãn, biết điều, tỏ ra vô cùng hợp tác. Nhưng đến khi biết được mình từng là ai, dù trí nhớ chưa khôi phục, cậu lập tức trở mặt, lên level chảnh chọe, suốt ngày ngang nhiên sai vặt nhân viên trong Viện Giám Sát. Nếu họ dám thái độ với cậu? Đáp lại chỉ có một câu, đợi Bệ Hạ tỉnh lại, các người sẽ biết tay!
Mấy nhân viên nghe xong chỉ biết câm nín. Xin lỗi chứ, anh nói chuyện kiểu này thì trong phim anh còn không trụ nổi đến tập thứ ba đâu!
Người như thế mà lại từng là tổng quản cung đình của Bệ Hạ á? Nghe bảo xuất thân của cậu cũng chẳng có gì nổi bật mà?
Nhân viên của Viện đặt bản hợp đồng từ dự án Neverland trước mặt Thiệu Dã. Cậu lướt qua, thấy toàn chữ là chữ thì tỏ vẻ khó chịu, vứt qua một bên, cầm khăn lau mồ hôi rồi ung dung đi tới góc phòng, treo ngược người lên xà đơn tập gập bụng.
Không còn cách nào khác, nhân viên đành phải đọc toàn bộ nội dung hợp đồng cho cậu nghe. Nhưng trong khi người ta đọc đến khô cổ, thì cậu vẫn hì hục gập bụng không ngừng, chẳng biết có nghe lọt chữ nào không.
Mãi đến khi nhân viên đọc xong, cổ họng khô khốc, Thiệu Dã mới hoàn thành buổi tập của mình. Cậu cầm khăn lau mặt, cuối cùng mới liếc mắt xuống nhìn nhân viên một cái, sau đó nhàn nhã buông một câu: "Tôi từ chối."
Nhân viên hít sâu một hơi, nở nụ cười hết sức nhẹ nhàng: "Xem ra tôi vẫn chưa nói đủ rõ ràng, vậy để phó viện trưởng đích thân giải thích với cậu nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!