Ta lập tức lên tiếng, giọng đầy trách móc mà dịu dàng:
"Bệ hạ rốt cuộc sức khỏe ra sao? Xin ba vị nói rõ. Sau này thần thiếp và bệ hạ còn phải tự mình lưu tâm. Nếu các vị che giấu không nói, để bệ hạ bất cẩn khiến thân thể tổn hại, thì đó là tội lớn của các người."
Ba vị ngự y lập tức quỳ xuống đất.
"Thần đáng chết, thần đáng chết. Thần thật sự không dám nói thật."
Hoàng đế dường như đoán được điều gì, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:
Nói!
Ba người liếc nhìn nhau, vị đứng đầu run rẩy nói:
"Chúng thần đã kiểm tra toàn diện. Phát hiện ra bệ hạ từng bị thương nặng, e rằng sau này khó mà có con nữa…"
Hoàng đế c.h.ế. t lặng.
Sắc mặt hắn như bị sét đánh ngang tai.
Một hồi lâu không nói nổi lời nào.
"Các ngươi ăn nói hồ đồ!"
"Chúng thần không dám!"
Ba vị ngự y run lẩy bẩy quỳ rạp, mặt trắng bệch.
Kỳ thực, họ đã sớm biết hoàng đế không còn khả năng sinh con.
Chỉ là trước kia còn ôm hy vọng, sợ nếu hậu cung có người mang thai, sẽ bị quy cho là bọn họ chẩn sai, nên không dám nói thật.
Nhưng giờ thương tích ở hạ th@n hoàng đế đã rõ ràng, chẳng còn chỗ để hy vọng nữa.
Nếu lúc này lại có phi tần nào mang thai…
Thì chẳng phải rõ rành rành là bệ hạ đội một chiếc mũ xanh tươi rói trên đầu?
Cho nên, họ buộc phải nói ra.
Thực tế, hôm nay lại là cơ hội khá tốt để nói.
Sắc mặt hoàng đế đầy hoang mang, một lúc lâu sau mới như bừng tỉnh:
Tố Y!
Hắn nhớ ra rồi.
Nếu từ nay về sau hắn không còn sinh con được nữa thì đứa bé trong bụng Châu Tố Y sẽ là đứa con cuối cùng của hắn.
Nhưng… Không kịp nữa rồi.
Ta khẽ nhếch môi, rồi lập tức thu lại ý cười, bước theo hắn.
Thục phi sánh vai đi bên ta.
Hồng Trần Vô Định
An phi kéo váy chạy phía sau, sợ lỡ mất cảnh hay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!