Chương 9: (Vô Đề)

Tống Hoành băng bó mu bàn tay, từ Thục Kì Cung đi ra, sắc mặt u ám.

Lúc hắn đi Tô Đường vẫn còn đang ngủ, hơn nữa còn ngủ vô cùng ngon.

Tống Hoành vốn rất muốn đem nữ nhân đang mơ màng ngủ kia xách ra khỏi giường, nhưng trong lòng đột nhiên nhớ đến một chuyện, lại nhịn xuống cảm giác kích động.

"Việc hôm nay, bất cứ kẻ nào cũng không được tiết lộ ra ngoài." Tống Hoành hạ lệnh.

Mọi người: "Vâng."

_____________

Tô Đường mỗi ngày đều lấy cớ ăn không hết đồ của mình, sau đó đem toàn bộ thức ăn mình chưa hề đụng tới nhét vào miệng đại ngốc Tống Hoành.

Nàng phát hiện bây giờ cô không còn sợ đại ngốc Tống Hoành, bởi vì đại ngốc Tống Hoành tuy rằng mặt mũi giống như đúc Hoàng Thượng, nhưng hắn chính là một tên đại ngốc, bây giờ vừa đến giờ cơm, sẽ đến ngồi ở chỗ cố định trong góc phòng, đôi mắt trông mong chờ đợi Tô Đường "cho ăn".

Tô Đường không hề gọi thức ăn nhanh nữa, vì muốn bổ sung dinh dưỡng cho đại ngốc Tống Hoành, mỗi ngày thay đổi đa dạng món ăn, duy nhất không hề đụng đến món giò heo hầm.

Mỗi ngày đi qua cửa sổ nhà ăn, bác gái bên trong đều gắp một chiếc giò heo nhiệt tình mời gọi: "Bạn học, lại đây, gọi một cái giò heo, vừa thơm vừa béo, lại còn rất ngon."

Tô Đường lúc nào cũng yên lặng lắc đầu bỏ đi.

Không ngon chút nào, cái giò heo lần trước cô ăn cùng với đại ngốc Tống Hoành, vừa khô vừa cứng, chỉ toàn xương là xương, một chút hương vị cũng không có.

Tô Đường mỗi ngày cho đại ngốc Tống Hoành ăn, nhìn hắn được cô cho ăn, ăn xong rồi còn bưng bát cơm, ánh mắt đáng thương hỏi có thể cho thêm một ít nữa hay không, trong lòng muốn đem Hoàng Thượng Tống Hoành nhập vào cậu ta.

Sau đó trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn diệu kì.

Hơn nữa điều thực sự khiến cô vui mừng chính là đại ngốc Tống Hoành thế mà cũng hiểu được làm người thì phải cảm ơn, còn đem qùa từ nhà đến cho cô.

Một chiếc mũ lông xù bằng len, vô cùng ấm áp.

Tô Đường cầm mũ trong tay vuốt ve qua lại, cô kỳ thật vốn là rất muốn nói một lời cảm ơn, nhưng nhìn thấy chiếc mũ, có chút không nói nên lời.

Tô Đường vô cùng nghiêm túc thương lượng với đại ngốc Tống Hoành: "Cái kia… bạn học Tống Hoành. Cậu, vì sao lại muốn tặng tôi mũ, loại mũ có màu này?"

Cô đặt mũ trước mắt Tống Hoành.

Hình dáng thật ra không có vấn đề. Chỉ là màu sắc...

Dưới ánh sáng màu xanh lục tỏa sáng lấp lánh.

Đại ngốc Tống Hoành khó khăn sắp xếp ngôn ngữ: "Trong nhà… chỉ có… cái này. Màu hồng, màu vàng, màu đen… bán hết rồi."

Tô Đường: "..."

Cô rốt cuộc cũng đã hiểu. Hướng Manh Manh nói bà nội Đại ngốc Tống Hoành thường xuyên làm vài món đồ thủ công đem đến cửa trạm điện ngầm bán, phỏng chừng gần gần đây trời lạnh, nên đan mũ thủ công để bán, những màu khác đều đã bán hết, nên còn lại mũ màu xanh không ai mua.

Sau đó đại ngốc Tống Hoành không hề biết mũ xanh có nghĩa là gì nên đem tặng cho Tô Đường.

Đương nhiên sẽ không có ai muốn mua mũ màu xanh, Tô Đường rất muốn từ chối ý tốt của đại ngốc, nhưng lại sợ hắn đau lòng, vốn đã ngốc rồi, cô không thể lại tổn thương cậu ta.

Vì thế Tô Đường giả vờ đội mũ xanh lên đầu một lát rồi lấy xuống: "Cậu xem, mũ này nhỏ quá, tôi đội không vừa, cậu cầm về đi."

Đại ngốc Tống Hoành biết mình bị từ chối, vẻ mặt rõ ràng vô cùng khổ sở.

Tô Đường vội vàng an ủi: "Không phải tôi không thích, cậu đổi một chút, cậu đem cái này về đưa cho bà cậu phá cái mũ này ra rồi dùng sợi len đó đan cho tôi một cái gì đó,… một đôi bao tay có được không?"

Cô không dám đội mũ xanh, bao tay mày xanh thì cũng không sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!