Tô Đường không dám nói cho bố mẹ Tô biết cô và Tống Hoành đang yêu nhau.
Có thể là do có một chút thẹn thùng của con gái, cùng với loại xấu hổ vì đối tượng yêu đương là bạn trung học của mình.
Tô Đường có đôi khi cũng có chút phiền muộn, dù sao làm một cô gái đang tuổi thanh xuân bình thường, đã xem nhiều loại phim thần tượng về tổng tài bá đạo, cũng sẽ không ít lần mơ thấy mộng đẹp không thực tế, nhưng mà lúc nhìn thấy Tống Hoành, mộng đẹp liền tỉnh.
Luận về mặt mũi, Tống Hoành còn đẹp hơn mấy diễn viên nam trong phim thần tượng, nhưng so về trình độ vung tiền như rác thì, Tống Hoành...
Tống Hoành biết phiền muộn của Tô Đường, lông mi không ngừng giật giật: "Nàng là đang chê trẫm nghèo?"
Hắn vốn đã quen ở thế giới này sẽ xưng "ta", nhưng lần này cố ý nói "trẫm", ý ở nhắc nhở nàng là nữ nhân gả cho nam nhân có tiền, có quyền nhất của Đại Lương, ghét bỏ hắn cái gì cũng được, nhưng ghét bỏ vì hắn nghèo, như vậy có chút quá đáng!
Tô Đường nghe xong cười hì hì ôm lấy thắt lưng Tống Hoành: "Nào có."
Tống Hoành xoa nhẹ gương mặt non mềm của Tô Đường, trịnh trọng nói: "Trẫm tốt xấu cũng là một nam nhân, về sau chuyện gì cũng không cần nàng nhọc lòng, nàng chờ đến sau khi tốt nghiệp sinh cho trẫm vài đứa nhỏ, biết chưa?"
Tô Đường vừa nghe lời này liền không vui ý, tuy rằng Tống Hoành đã tới nơi này vài năm, nhưng trong xương cốt vẫn mang chủ nghĩa đại nam tử, như chuyện bảo cô sinh con, cô cũng không phải heo, sinh nhiều con như vậy làm cái gì, vì thế cứng rắn ngửa cổ phản bác: "Hoàng Thượng ngươi đã quên rồi, nơi này không cho sinh nhiều con!"
Tống Hoành nghe xong sửng sốt, sau đó nhìn thấy bộ dạng hầm hừ của Tô Đường sau khi biết mình phải sinh thật nhiều con, cười khanh khách.
"Được."
***
Tống Hoành học đại học liền vội vàng bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Tô Đường lí giải gây dựng sự nghiệp là hay bàn tay trắng kinh doanh dựng nghiệp, cô tìm từ trên mạng rất nhiều bài báo về gây dựng sự nghiệp, tất cả đều hình dung gây dựng sự nghiệp lúc đầu có bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu vất vả, rất nhiều người bởi vì không chấp nhận được chuyện sự nghiệp của mình thất bại mà đều đi tự sát.
Tô Đường cảm thấy loại phương thức dốc sức làm ăn này đối với Tống Hoành ngậm thìa vàng mà lớn lên là một chuyện hết sức tài giỏi, dù sao hắn từ đã có ngôi vị Hoàng đế chờ hắn kế thừa, mà bây giờ đến thế giới hiện đại lại phải từng bước bắt đầu lại từ đầu, Tô Đường vì phòng ngừa chuyện Tống Hoành đang trên đường gây dựng sự nghiệp thì tự sát, rất nhiều lần cam đoan với Tống Hoành bất luận hắn thất bại hay là thành công cô vẫn sẽ luôn cùng hắn đồng cam cộng khổ, cùng lắm thì về sau nàng cũng có thể nuôi hắn.
Tống Hoành vừa cảm động vừa buồn cười, sờ sờ đầu Tô Đường: "Nàng có thể nuôi nổi ta sao?"
Tô Đường bĩu môi, có chút do dự nói: "Chỉ cần ngươi đừng ăn quá nhiều, chắc là... được."
Vì thế Tống Hoành thề hắn nhất định phải nuôi cho Tô Đường béo múp lên.
***
Tống Hoành từ trước tới nay có một nguyện vọng nho nhỏ, nguyện vọng này rất nhỏ, nhỏ đến mức Tống Hoành ngại không nhắc tới với bất cứ ai, nhưng nó quả thực là một nguyện vọng, cứ giữ ở trong lòng khiến hắn khó chịu, ngứa ngáy.
Nguyện vọng này của Tống Hoành chính là...
Muốn nhìn thấy Tô Đường một lần vì hắn mà ăn giấm chua.
Chuyện này cũng không thể trách Tống Hoành có sở thích đặc biệt, mà là bởi vì từ khi hắn và Tô Đường ở bên nhau, trên cơ bản đều là hắn chủ động, Tô Đường bị động tiếp nhận là chính, tình cảm của Tô Đường lại không thấy phát triển, lâu ngày khiến trong lòng Tống Hoành nổi lên cảm giác thiếu an toàn, mà ghen, chính là phương thức chứng minh vị trí của mình trong lòng đối phương rất quan trọng.
Tống Hoành hình như chưa từng nhìn thấy Tô Đường vì hắn mà nếm thử một lần giấm chua, trước kia lúc ở trong cung Tô Đường cũng không để ý hắn có bao nhiêu tần phi, bây giờ tới thế giới hiện đại, hình như cũng không hề để ý bên người hắn có nữ sinh nào không.
Vì thế mỗi lần hẹn hò, Tống Hoành cố ý để lộ với Tô Đường hắn đồng ý yêu cầu của mấy học muội sẽ chỉ bảo cho các cô về bài vở, sau này thời gian ở chung với nhau có thể nhiều hơn, muốn xem xem phản ứng của Tô Đường đối với chuyện này.
Tống Hoành vốn tưởng rằng Tô Đường cho dù không ngăn cản hắn giúp đỡ học muội thì cũng sẽ không vui vẻ gì, kết quả lại nhìn thấy Tô Đường như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tô Đường vỗ tay vui vẻ nói: "Ta cũng như vậy, nhưng ta là mấy học trưởng cùng khoa làm thực nghiệm cần một người trợ giúp nên đã gọi ta, vì thế về sau có thể có chút bận, nhưng mà nếu Hoàng Thượng cũng bận, vậy chúng ta đều bận, sẽ không phải lo lắng sắp xếp thời gian hẹn hò rồi."
Tống Hoành: "... ... ..."
Vì thế kế hoạch ăn giấm của Tống Hoành thất bại, hơn nữa còn mắc phải một khoảng thời gian vô cùng sợ hãi, chính mình ăn giấm ăn đến nổi muốn bay lên trời, sợ Tô Đường bị mấy học trưởng xấu xa trong phòng thí nghiệm lừa chạy mất.
***
Lúc học năm hai đại học Tống Hoành kiếm được tiền lương đầu tiên trong cuộc đời, hắn đến ngân hàng mở một cái thẻ, đem tất cả tiền bỏ hết vào bên trong, sau đó đem thẻ giao cho Tô Đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!