Tối nay đến thị tẩm là Vương Chiêu Nghi, nàng mặc một chiếc áo mỏng màu lam, vải sa tanh cũng như mái tóc tất cả đều phũ dài xuống dưới, cả người giống như không có xương, nghiêng người dựa lên đùi Tống Hoành, khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn trang điểm, quả nhiên là vừa nhìn đã yêu.
Vương Chiêu Nghi phát hiện Tống Hoành có vẻ như không thực sự chuyên tâm, ánh mắt không nhìn nàng, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì.
Vì thế Vương Chiêu Nghi cọ cọ lên người Tống Hoành, cách lớp áo ngủ, ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn mờ ảo lên bờ ngực rắn chắc của hắn, vừa vẽ vừa dùng giọng nói mềm mại nhất, nũng nịu nhất của mình gọi: "Hoàng Thượng ~"
Thanh âm vừa hay lại giống như tiếng gọi "Hoàng Thượng ~" của tên Phúc Căn.
Tống Hoành bị tiếng gọi này kích ứng, toàn thân nổi da gà.
Hắn càng nghĩ càng tức giận, chính mình thế mà lại bị Tô Đường cùng tên thái giám của nàng ta kích ứng lâu như vậy, quả thực không phù hợp với hình tượng quân vương đa tình của hắn, vì thế duỗi dài cánh tay, một tay ôm lấy vai Vương Chiêu Nghi, tay kia khiêu khích cằm nàng, hai người bắt đầu thâm tình nhìn nhau.
Vương Chiêu Nghi bị Tống Hoành nhìn tới mức thẹn thùng không thôi, nhẹ nhàng rũ mắt, Tống Hoành thâm trầm cười một tiếng, đang muốn tiến hành bước tiếp theo, đột nhiên sau lưng cảm thấy rùng mình.
Người luyện võ cảm giác thường rất nhạy bén, Tống Hoành cảm giác có người ở phía sau đang chằm chằm nhìn hắn!
Tống Hoành lập tức vứt bỏ tiểu mĩ nhân trong ngực, đột ngột xoay người lại.
Hắn nhìn thấy bên cạnh giường mình, mặc bộ áo váy màu hồng nhạt, tiểu nữ nhân Tô gia, Tô quý phi đương triều, đang bê bình sứ đựng thuốc, chớp chớp mắt, nghiêm túc quan sát, nghiên cứu xem hai người trên giường đang làm cái gì.
Vẻ mặt ngây thơ cùng với tò mò, giống như là học sinh đặc biệt đến học hỏi xem họ sắp làm cái gì.
Tống Hoành kinh hãi, lông tơ toàn thân cũng dựng đứng hết cả lên.
Hắn chộp lấy tấm đệm lót trên giường ném qua hướng đó.
Tấm nệm lót không có gì cản trở rơi thẳng xuống đất, Tống Hoành mới phát hiện hình ảnh Tô Đường đứng bên giường chỉ là ảo giác.
Tống Hoành nhắm mắt, hồi phục lại hơi thở và nhịp tim hỗn loạn.
Vương Chiêu Nghi mới có phản ứng với chuyện vừa bất thình lình xảy ra, không biết Hoàng Thượng bị làm sao, vẫn chưa từ bỏ ý định, từ sau lưng áp sát vào Tống Hoành: "Hoàng Thượng ~".
Tống Hoành hiện tại chỉ cảm thấy tiểu mĩ nhân cả người thơm tho phía sau khiến hắn ghê tởm.
Hưng phấn gì đó, vừa nghĩ đến ánh mắt thăm dò, hiếu kì của Tô Đường, đều nhất thời tan biến đâu hết.
Tống Hoành kéo Vương Chiêu Nghi đang dính sát vào lưng hắn ra: "Nàng lui xuống trước đi."
Vương Chiêu Nghi đột nhiên bị kéo ra, trong biểu tình khiếp sợ lại mang theo chút đáng yêu: "Hoàng Thượng."
Tống Hoành lạnh giọng: "Lui xuống."
Vương Chiêu Nghi vừa thút thít khóc đi ra.
Tống Hoành một mình ngồi trên giường một lát, càng ngồi càng không có tinh thần, dứt khoát gọi thái giám đến thay xiêm y, đêm đã khuya lại muốn ra ngoài hít thở không khí.
Tống Hoành không ngồi kiệu, chỉ mang theo Lí Đức Toàn cùng hai tiểu thái giám, tản bộ xung quanh trong cung.
Đầu tiên đi bộ đến cửa Nhân Khang Cung.
Lí Đức Toàn đến nói nhỏ với hai tiểu thái giám canh cửa hai tiếng, sau đó quay lại cười híp mắt: "Hoàng Thượng, Đổng quý phi nương nương còn chưa ngủ, hiện tại đang ở bên trong đọc sách, Hoàng Thượng có muốn vào xem xem?"
Tống Hoành lắc đầu.
Ban ngày hắn đã phê một đống tấu chương, hiện tại không có hứng thú nghiên cứu đọc sách.
Hắn tiếp tục đi tới phía trước, chỉ chốc lát đã tới cửa Yêu Nguyệt Cung.
Từ trong cung Yêu Nguyệt truyền đến âm thanh vừa đàn vừa hát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!