Trong phòng nàng còn có ai khác?
Trong phòng nàng giấu một nam nhân!
Tô Đường nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc, nếu như bị gia gia phát hiện Tống Hoành hiện tại đang ở trong phòng nàng, tội này nàng sợ là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tống Hoành tựa hồ muốn lên tiếng, Tô Đường lập tức nhanh tay lẹ mắt che miệng hắn lại.
Tô Tranh vẫn tiếp tục gõ cửa: "Đường Nhi, con có ở bên trong không?"
Tô Đường vừa bịt miệng Tống Hoành vừa hướng ra ngoài cửa trả lời: "A... Có!"
Tô Tranh: "Con mở cửa đi, gia gia biết hôm nay trong lòng con không thoải mái, vào nói chuyện với con một chút."
Ban ngày trong hôn lễ của Tô Tồn, Tô Tranh phát hiện trong mắt Tô Đường có chút cô đơn, hắn biết trong lòng Tô Đường hâm mộ lẫn chua xót, bây giờ thật vất vả lắm mới tiễn xong khách, liền nghĩ tới việc đến trấn an cháu gái.
Nhưng vừa đến gần, liền mơ hồ nghe được bên trong có tiếng người nói chuyện, ngoài tiếng của cháu gái, người còn lại hình như là nam nhân.
Trong phòng cháu gái sao lại có thể có nam nhân, Tô Tranh bị dọa không nhẹ, lúc này gõ cửa muốn đi vào.
Trong phòng, Tô Đường gấp gáp cuống cuồng.
Đối diện với vẻ mặt của Tống Hoành đang vô cùng hưởng thụ lòng bàn tay ấm áp của nàng đang dán trên môi mình.
Tô Đường lại hướng ra ngoài cửa từ chối nói: "Gia gia, con đã đi ngủ rồi, không tiện mở của, ngày mai sẽ cùng gia gia nói chuyện được không?"
Tô Tranh ngạc nhiên nói: "Nhưng ban nãy ta còn nghe có tiếng nói chuyện."
Tô Đường: "Gia gia nghe lầm rồi, con thật sự đang ngủ."
"Không sao." Tô Tranh hiện tại vô cùng hoài nghi có phải Tô Đường bị người hiếp bức, hắn rõ ràng nghe thấy có tiếng nam nhân, vì thế lại nói vào bên trong: "Đường Nhi, mở cửa cho gia gia nhìn một cái, gia gia mới yên tâm."
Tô Đường kích động nhìn về phía Tống Hoành, dùng khẩu hình miệng nói: "Làm sao bây giờ?"
Tống Hoành lại không hề hoảng hốt, nhẹ nhàng mở bàn tay Tô Đường đang che miệng hắn, sau đó ngồi vào ghế trên, uống trà. Có ý muốn cùng Tô Tranh gặp mặt uống trà một lần.
Tô Đường: "... ... ..."
Tô Tranh vẫn đang gõ cửa: "Đường Nhi, Đường Nhi?"
Trái ngược với Tống Hoành hết sức bình tĩnh, Tô Đường gấp đến độ xoay quanh, nhưng Tống Hoành là một người sống sờ sờ, lại còn cao lớn, không thể làm cho hắn biến mất nha.
Ánh mắt Tô Đường lo lắng tìm kiếm khắp khuê phòng của mình, đột nhiên nhìn đến gầm giường tối om.
Tống Hoành uống trà, cảm thấy tay mình bị kéo kéo.
Tô Đường dùng ánh mắt ăn mày nhìn hắn.
Tô Đường đứng đối diện Tống Hoành hai tay chắp lại cầu xin, sau đó chỉ xuống dưới sàn.
Tống Hoành: "... ... ..."
"Không được." Hắn nói, thanh âm không lớn.
Tô Tranh ở bên ngoài đập cửa, tựa hồ thiếu chút nữa gọi người đến phá cửa.
Tô Đường nóng nảy, túm cánh tay Tống Hoành muốn kéo hắn xuống dưới sàn.
Đáng tiếc lực của nàng kéo không lại Tống Hoành, đưa tay kéo, ngược lại thiếu chút nữa tự mình nhào vào trong ngực Tống Hoành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!