Chương 43: (Vô Đề)

Tống Hoành: "... ... ... Hả???"

Tô Đường lại lui về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn hắn có chút cẩn thận, ngập ngừng nói: "Chính là, thần nữ hiện tại đã không còn là phi tử của người, cho nên lại qua lại với Hoàng Thượng, khó tránh khỏi không hợp khuôn phép."

Tô Đường cân nhắc một hồi, dùng từ "thần nữ" mà nàng cho là tương đối thích hợp để xưng hô.

Tống Hoành cắn răng, từ kẽ răng phun ra hai chữ: "Thần... nữ?"

Từ "nô tì" biến thành "thần nữ", trong nháy mắt hai người tựa hồ đã chênh lệch vai vế.

Tô Đường lắp ba lắp bắp nói: "Nếu thần nữ không được, vậy thì, dân… dân nữ thế nào?"

Tống Hoành: "... ... ..."

Hắn quyết định dùng hành động nói chuyện, vì thế một tay ôm lấy sau gáy Tô Đường, một tay ôm thắt lưng Tô Đường, trước tiên kéo người nàng vào trong lồng ngực, mặt cho đôi tay trắng như phấn của Tô Đường giãy dụa, cúi đầu liền hướng về phía đôi môi anh đào của nàng hôn tới, muốn dùng hành động thực tế đối lại câu kia của nàng: "Nam nữ thụ thụ bất thân ư, ta công khai miệt thị".

"Hoàng Thượng!"

Ngay trước khi hai đôi môi chạm nhau một cái chớp mắt, một thanh âm lãng nhuận đột nhiên vang lên, vô hình ngăn trở động tác của Tống Hoành.

Tống Hoành hơi sửng sốt, Tô Đường lập tức như vừa phạm tội, giãy dụa ra khỏi lồng ngực Tống Hoành.

"Vi thần tham kiến Hoàng Thượng."

Nhị ca Tô Từ của Tô Đường không biết xuất hiện từ khi nào, nhìn Tống Hoành, hành lễ.

"Nhị ca!" Tô Đường bổ nhào qua, trốn phía sau Tô Từ.

Tống Hoành nhìn Tô Đường trốn như trốn thú dữ, tránh phía sau lưng Tô Từ, đen mặt.

Tô Từ chắp tay nói: "Không biết Hoàng Thượng đại giá quang lâm, vi thần không thể tiếp đón từ xa, mong Hoàng Thượng thứ tội."

Tống Hoành thản nhiên đáp: "Không sao."

Tô Từ một tay bảo vệ Tô Đường, cười cười, lại nói: "Chỉ là Hoàng Thượng đại giá quang lâm, gia đinh gác cửa của Tô phủ cũng không thông truyền một tiếng, vi thần nghe bọn họ nói cũng không biết Hoàng Thượng từ của lớn đi vào, còn thề son sắt nói rằng Hoàng Thượng không phải vào đường cửa, mà là trèo tường đi vào, quả nhiên là ngu dốt, Hoàng Thượng là thiên tử tôn quý, làm sao có thể làm cái trò không mặt không mũi trèo tường đột nhập vào phủ người ta như thế được?"

Tống Hoành: "... ... ..."

Hai gò má hắn dâng lên một tầng tức giận.

Chả trách trong triều ai ai cũng nói nhị công tử Tô gia túc trí đa mưu, nhanh mồm nhanh miệng, quả nhiên là lợi hại.

Tô Từ lại vỗ vỗ vai Tô Đường, ôn nhu nói: "Không có việc gì rồi, vào nhà đi."

Tô Từ rất tức giận, nếu không phải hắn tới kịp lúc, muội muội lại bị người này khi dễ.

Tô Đường kéo váy đi rồi, quay đầu nhìn thoáng qua ca ca, lại nhìn nhìn Tống Hoành.

Tống Hoành dường như muốn lên tiếng ngăn Tô Đường rời đi, nhưng bị ngăn cản bởi Tô Từ ở chỗ này, đành phải từ bỏ, bàn tay hắn đặt sau lưng, mang dáng vẻ kiêu ngạo của Thánh Thượng, hai mắt nhìn Tô Từ: "Đã đến giờ này rồi, ái khanh không ở trên triều, tại sao lại còn ở trong Tô phủ?"

Tô Từ nói: "Hôm nay trong phủ vi thần có việc, báo nghỉ một ngày, ngược lại Hoàng Thượng," hắn nhìn Tống Hoành, trên mặt như có ý cười, "Vi thần còn tưởng rằng Hoàng Thượng cầm chính, lúc này đang ở Ngự Thư phòng phê án thư, không ngờ lại xuất hiện ở trong phủ vi thần."

Tống Hoành nhíu mày: "Tô đại nhân đây là đang nói trẫm bỏ bê triều chính."

Tô Từ lập tức khom người nói: "Vi thần không dám."

Tống Hoành hừ một tiếng, nhìn thấy Tô Đường đã đi vào phòng, lại nói: "Tô đại nhân dường như cũng không nguyện ý cho xá muội gặp trẫm?"

"Vi thần không dám." Tô Từ liền chắp tay nói, "Chỉ là xá muội là nữ nhân khuê các, không nên tiếp xúc quá nhiều với nam nhân bên ngoài, không hợp quy tắc lễ nghĩa, mong Hoàng Thượng chớ trách."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!