Chương 40: (Vô Đề)

Tống Hoành cảm thấy, nếu trái tim Tô Đường là một cánh cửa, vậy cánh cửa đó nhất định còn kín hơn cả cửa ở trong hoàng cung, hắn lẻ loi một mình, tiêu hao không ít lực mới mở ra đươc một khe nhỏ trên cánh cửa đó, vừa muốn nghỉ một hơi, cũng không để ý giữ tay, đùng một phát, cánh cửa một lần nữa lại đóng kín lại.

Nhân tiện còn phong kín tất cả các khe hở.

Tống Hoành hối hận nện vào tường, bát thuốc tránh thai kia nàng một giọt cũng chưa uống, toàn bộ đều vào bụng của trẫm đó!!!

Tô Đường vừa khóc vừa dùng đôi mắt nhỏ đầy u oán nhìn Tống Hoành, trên mặt viết "Đó là người tự làm tự chịu."

Tống Hoành hậm hực.

Lí Đức Toàn nhìn bộ dạng Hoàng Thượng cả ngày sầu mi khổ não, cơm nước cũng không ăn, vừa nghĩ liền biết lại là có liên quan đến Tô quý phi.

Hoàng Thượng suốt ngày phái người đi theo dõi động tĩnh của Tô quý phi, mỗi tình báo thu về đều là Tô quý phi nương nương ăn ngon ngủ tốt, giống như hoàn toàn không có việc gì xảy ra.

Tống Hoành càng nhói tim.

Nếu Tô Đường cả ngày buồn bực không vui, lấy nước mắt rửa mặt, nói không chừng trong lòng hắn còn dễ chịu một chút, bộ dạng như không có việc gì xảy ra thế này, là hoàn toàn không để hắn ở trong lòng.

Ban đêm, trong Ngự Thư phòng, Tống Hoành phê được một nữa số tấu chương, sau đó nhìn ánh nến trên bàn đến ngốc.

Lí Đức Toàn bưng một trản nến sáng hơn tiến vào: "Hoàng Thượng thức đêm hại cho mắt, nô tài thay cho người một trản nến mới."

Tống Hoành ngẩn người nhìn ánh nến, mặt Tô Đường giống như đang ở ngay trên ánh sáng tỏa ra từ ngọn nến, xinh đẹp vô hạn. Lí Đức Toàn đột nhiên đem đèn đổi đi, Tống Hoành ngây người một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp Tô Đường đã biến thành nét mặt già nua, mỉm cười thành một đóa cúc sáng lạn của Lí Đức Toàn.

Tống Hoành: "..."

Tống Hoành buông bút, làm như đang nói chuyện với Lí Đức Toàn, cũng như đang tự lầm bầm với chính mình, nỉ non nói: "Sao lại khó theo đuổi như vậy."

Tống Hoành nói "theo đuổi", ở đây chính là"theo đuổi con gái". Đây là kiến thức mới hắn học được ở thế giới kia.

Ở Đại Lương, nam tử sẽ không theo đuổi nữ tử, cha mẹ lệnh cho người mai mối tìm một ngày nào đó, cho dù là nữ tử có thích, thì cũng thường ủy thác cho bà mối đội sính lễ đến nhà nữ tử cầu hôn, đồng ý thì tốt không đồng ý liền thôi, không còn lựa chọn khác.

Nhưng thế giới kia, nam tử thích nữ tử liền đi "theo đuổi", đó là một chuyện thường gặp, người ở lớp 9 yêu sớm không hề ít, lén lút ngoài hành lang hôn môi cũng có, "theo đuổi"  ở trong tự điển của Tống Hoành đó là mong muốn tìm niềm vui từ một người, hắn hoảng hốt ý thức được dường như bản thân hắn cứ một mực muốn tìm niềm vui từ Tô Đường, thích chọc nàng khóc rồi lại không buông tha làm cho nàng khổ sở, tặng nàng đồ vật này nọ hơn nữa không cho phép nàng tăng lại cho người khác, như là tiểu hài tử ở nhà trẻ thích kéo bím tóc của bạn học nữ, thật ra là đang "theo đuổi" nàng.

Nếu như là trước kia, đối tốt với nàng chính là "thưởng" nàng, nhưng bây giờ đã biến thành đang "theo đuổi" nàng, Tống Hoành vừa nghĩ vừa thầm hiểu ra, phát hiện mình vậy mà lại không hề phản cảm với việc chính mình hiện tại đang theo đuổi Tô Đường.

Lí Đức Toàn cười tủm tỉm hỏi: "Hoàng Thượng muốn theo đuổi cái gì? Cứ phân phó cho lão nô."

Tống Hoành hoàn hồn liếc Lí Đức Toàn một cái: "Yểu điệu thục nữ, đối tốt với quân tử, ngươi có biết không?"

"Bỏ đi." Hắn thở dài, một tên thái giám làm sao hiểu được cái đó.

Lí Đức Toàn cười hì hì hai tiếng, châm trà vào chén trà của Tống Hoành: "Hôm kia không phải Hoàng Thượng nói muốn dẫn Tô quý phi ra ngoài cung đạp thanh sao? Hai người ra ngoài cung giải sầu là tốt nhất."

Tống Hoành buồn bã cười khổ, nói: "Cũng được. Chỗ ở nên ngoài cung đều đã chuẩn bị xong chưa?" Hắn lần này hoàn toàn là hành trình cá nhân, không được hành cung, vốn muốn mang Tô Đường ra ngoài một chuyến, giống như những cặp vợ chồng trẻ tuổi bình thường đi du ngoạn.

Lí Đức Toàn cười nói: "Đã sớm chuẩn bị xong, ở chân núi Ngà Voi, sân vườn mới mua, cam đoan vừa thanh tịnh vừa an toàn, Hoàng Thượng yên tâm đi."

Tống Hoành gật gật đầu: "Hành trình an toàn là quan trọng nhất." Lá gan Tô Đường rất nhỏ, hắn phải che chở cho nàng.

Tống Hoành âm thầm lo nghĩ, cũng không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ bàn: "Lí Đức Toàn!"

Lí đức bị hoảng sợ: "Hoàng… Hoàng Thượng."

Mặt Tống Hoành lộ vẻ vui sướng, vỗ đùi vội vàng nói: "Ngươi chọn lựa núi nào, trên núi có sơn tặc không?"

Lí Đức Toàn: "Sơn… sơn… sơn tặc???"

Tống Hoành: "Không có sơn tặc chặn đường thì có thổ phỉ cướp bóc cũng được!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!