Chương 37: (Vô Đề)

Thời gian đã không còn sớm, Tống Hoành nghênh ngang ở Tô phủ dạo chơi từ đông sang tây, tựa hồ như còn không có ý định rời đi.

Nhưng hắn là Hoàng Đế, thân là thần tử không thể hạ lệnh đuổi khách với Hoàng Đế được, vì thế Tô Tranh và Tô Đường chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Hoành ở trong phủ làm xằng làm bậy.

"Người đời đều nói Tô đại nhân làm quan thanh liêm, hôm nay tận mắt thấy quả nhiên không giả." Tống Hoành dạo qua sảnh trước, cầm một cái quạt, lại đến hậu hoa viên Tô gia bình phẩm.

Tô Đường lặng lẽ trợn mắt khinh thường.

Đây còn không phải là lượn lẹo muốn mắng nhà cô rách nát hay sao.

Tô Tranh chắp tay nói: "Lão thần đời này chỉ thích chút tranh chữ đồ cổ, không thích mấy thứ xa xỉ."

Tống Hoành nghe xong gật gật đầu, dạo qua dạo lại trong chốc lát, đột nhiên nhìn thấy một sân nhỏ rất khác biệt, trồng một số hoa quả có mùi thơm, liền muốn vào xem.

"Hoàng Thượng." Tống Hoành đột nhiên bị Tô Tranh gọi lại.

Tống Hoành quay đầu lại: "Sao?"

Tô Tranh nhìn nhìn Tô Đường, miễn cưỡng nói: "Trong viện là khuê phòng của cháu gái lão thần, sợ là Hoàng Thượng không tiện đi vào."

Đối với người xưa, khuê phòng của tiểu thư từ trước đến nay là nơi hết sức riêng tư, để chon nam nhân bước vào ngàn vạn lần không hợp phép tắc.

Tống Hoành cảm thấy Tô Tranh thật đúng là già rồi sinh hồ đồ.

Nếu là khuê phòng của tiểu thư nào khác trong Tô gia, cho dù hắn có là Hoàng Đế, nhưng cũng là một quân tử, được chủ nhà nhắc nhở đương nhiên là sẽ không cố ý bước vào, nhưng Tô Tranh nói đây là khuê phòng của ai? Cháu gái của ông, cháu gái của ông còn không phải là Tô Đường hay sao?

Hắn cùng Tô Đường là loại quan hệ gì, khuê phòng của Tô Đường, chẳng lẽ hắn còn không tiện bước vào?

Không cho hắn vào hắn lại càng muốn vào, Tống Hoành chắp tay sau lưng, sải bước đi vào.

Tô Tranh lại một lần nữa nhìn Tống Hoành không vừa mắt.

Bao phủ cả căn phòng chính là hương thơm của phòng nữ nhân. Trên người Tô Đường cũng có mùi hương này, Tống Hoành cảm thấy thư thái, đánh giá cách bày biện trong phòng.

Tô Đường thích ăn vặt, trên bàn bày mấy đĩa điểm tâm tinh xảo cùng với dưa và trái cây.

Bên tay phải là thư phòng, Tống Hoành vén rèm lên đi vào, trên tường trong thư phòng treo một bức tranh chữ, Tống Hoành tiến gần sát lại để xem, chữ đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ đẹp chứ lực đạo không đủ, trong nét bút có chút quyến rũ khóe léo của nữ tử, Tống Hoành nhìn thấy đề tự chữ "Đường" kia liền sáng tỏ, gật gật đầu, sau đó lại tiến đến bàn học nhìn nhìn.

Biểu tình của Tống Hoành đột nhiên run rẩy.

Trên bàn bày mất tờ giấy trắng, ở trên đông một câu, tây một câu, viết:

"sin(AB)=sinAcosB cosAsinB sin(A-B)=sinAcosB

-sinBcosA "

"Kì biến ngẫu không thay đổi, ký hiệu xem góc vuông."

"Bảng hóa trị hóa học..."

"What do you like doing? ——I like eat. "

Tô Tranh nhìn thấy Tống Hoành đang nhìn "đại tác phẩm" của Tô Đường, đau đầu đỡ trán.

Cháu gái nhà mình gần đây thích viết mấy cái kì quái đó thì thôi không nói làm gì, bây giờ bị Hoàng Thượng nhìn thấy, lỡ như Hoàng Thượng cũng nghĩ nàng điên rồi thì làm sao bây giờ?

Không ngờ Tống Hoành chỉ ngẩng đầu nhìn Tô Đường, liếc mắt một cái, sau đó nhấc bút, ở sau chữ "eat" của Tô Đường thêm vào "ing".

Tô Đường: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!