Khi Tô Đường còn nhỏ, xem kịch, cũng đã từng ảo tưởng đến câu chuyện cũ rích rằng có anh hùng cái thế từ trên trời rơi xuống, nói với gia gia rằng Tô Đường nàng đã gả cho hắn rồi.
Nhưng anh hùng cái thế trong tưởng tượng, lại không phải giống như bây giờ.
Nàng chưa từng nhìn thấy lúc nào Tống Hoành hòa nhã với nàng, bộ dạng lúc này lại làm cho Tô Đường có một loại ảo giác Tống Hoành giây tiếp theo sẽ ăn tươi nuốt sống nàng.
Trong tay Tô Đường còn cầm quả cầu lông gà của mình, khó khăn lắm mới nhận ra Tống Hoành đã cởi bỏ long bào, mặc một thân quần áo bình thường của công tử thường gia, sau một lúc lâu mới có phản ứng bước lại hành lễ: "Nô tì tham kiến... Hoàng, Hoàng Thượng..."
Lí Đức Toàn nhìn thấy Tống Hoành xuất quỷ nhập thần đột nhiên từ đâu xuất hiện cũng hoảng sợ không nhẹ: "Hoàng Thượng, người… người… người sao lại đến đây?"
Tống Hoành quét mắt liếc Lí Đức Toàn một cái: "Ngươi thường ngày đều truyền thánh chỉ của trẫm như vậy?"
Lí Đức Toàn không biết mình làm sai cái gì, nhưng đối mặt với Tống Hoành đang sắp nổi cơn thịnh nộ, phương pháp tốt nhất chính là cuống quít quỳ xuống: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết."
Tống Hoành hừ một tiếng: "Ngươi lui xuống trước."
Lí Đức Toàn cầm lấy phất trần té chạy.
Tống Hoành lại thản nhiên nhìn lướt qua Tô Đường cùng đám tiểu nha đầu bên người: "Các ngươi cũng lui xuống trước đi."
Tô Đường lập tức từ mặt đất đứng lên, liền dẫn một đám tiểu nha đầu quay đầu bước đi.
"Quay lại." Tống Hoành ở phía sau nói.
Tô Đường rụt rè quay đầu lại, đối diện gương mặt âm trầm của Tống Hoành.
Tống Hoành: "Ta bảo bọn nha đầu lui xuống trước, đã cho nàng lui xuống rồi sao?"
Tô Đường đành phải cùng đám tiểu nha đầu lưu luyến chia tay, dưới ánh mắt đồng cảm của các nàng một lần nữa đến trước mặt Tống Hoành.
Bây giờ nơi này chỉ còn lại hai người Tô Đường và Tống Hoành, Tống Hoành chắp tay sau lưng, bước đến trước một bước, Tô Đường không khỏi lập tức lảo đảo lui lại một bước.
Tống Hoành mắt sáng như đuốc, thấy Tô Đường không có chốn ẩn thân: "Cái gì mà "còn có chuyện tốt như vậy". Hả? Tô quý phi giải thích cho trẫm nghe một chút?"
Tô Đường: "..."
Tống Hoành vô cùng tức giận: "Thân là tần phi, ra ngoài cung ở lại mấy ngày, quy tắc lễ nghĩa của nàng đi đâu mất hết rồi? Có muốn trẫm dạy dỗ nàng không? Hả?"
Vẻ mặt Tô Đường cầu xin lắc đầu.
Tống Hoành không ngừng lại gần, cuối cùng dồn Tô Đường đến một cây cột ở hành lang trong hoa viên, Tô Đường lưng tựa vào cột, không chỗ ẩn thân.
Tống Hoành lại là một phen đưa tay nắm lấy mặt Tô Đường, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Nàng không muốn hồi cung đến như vậy? Hả?"
"A... Không có... Không có..." Lúc này tay hắn dùng lực quá nhiều, Tô Đường bị nắm đến đau, vừa lắc đầu hai tay vừa bắt lấy cánh tay Tống Hoành, nước mắt lưng tròng, ủy khuất cực kỳ, "Hoàng Thượng gạt người."
Tống Hoành nhíu mày: "Trẫm gạt người khi nào? Vua không nói đùa, có biết không?"
Tô Đường lôi lôi kéo kéo cẳng tay Tống Hoành, Tống Hoành cuối cùng cũng thả tay ra, Tô Đường rốt cuộc cũng được giải thoát, vừa xoa xoa mặt mình, vừa ai oán nhìn Tống Hoành: "Hoàng Thượng rõ ràng đã đồng ý với nô tì, để nô tì ở lại với gia gia."
Tống Hoành mặt lạnh lùng: "Trẫm đồng ý khi nào?"
Hắn làm sao có thể đáp ứng loại yêu cầu như muốn lên trời này của Tô Đường, quả thực khôi hài.
Hắn nói xong liền lại muốn vươn bàn tay tàn ác về phía Tô Đường, Tô Đường lập tức che mặt tránh né, vội la lên: "Hoàng Thượng đã đồng ý rồi! Đồng ý lúc nô tì gọi điện thoại cho người!"
Tống Hoành bị biểu tình lời thề son sắt của Tô Đường làm cho chấn động: "Cái gì?"
Tô Đường thiếu chút nữa giơ ba ngón tay lên thề: "Nô tì gọi điện thoại cho người, hỏi người có thể cho nô tì ở lại Tô phủ thêm một ít thời gian, đợi khi gia gia hoàn toàn bình phục mới trở về, người rõ ràng đồng ý rồi, người còn nói "đương nhiên là được "."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!