Tống Hoành lúc này đi tìm chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp dường như cũng dự đoán được hắn sẽ đến, đặt sẵn hai ly trà, kéo ghế dựa, ý bảo Tống Hoành ngồi xuống.
"Học sinh Tống Hoành à." Chủ nhiệm lớp ngồi vào chỗ đối diện Tống Hoành, "Thầy muốn nói chuyện nghiêm túc với em."
Chủ nhiệm lớp nghĩ từ tình cảnh gia đình cho tới thành tích học tập của Tống Hoành, sau đó lại nghĩ từ thành tích học tập cho tới tương lai cuộc sống sau này.
Lời nói thành khẩn: "Tống Hoành à, em tuổi còn nhỏ, tương lai còn rất dài, tuy nói hiện tại... Rất nhiều quốc gia đã hợp pháp rồi, nhưng thầy vẫn không hy vọng em chọn một con đường gian nan như vậy."
Tống Hoành nhướng mày.
Cái gì vậy? ? ?
Chủ nhiệm lớp nhân từ nhìn Tống Hoành: "Em là do bà nội nuôi lớn, cho dù không lo lắng cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ đến bà nội, bà ấy nhất định cũng hi vọng được ôm một đứa chắt trai, có thể chấp nhận nổi em... là cái kia không?"
"Ta thế nào?" Tống Hoành nghe mơ mơ hồ hồ.
Chủ nhiệm lớp thở dài một hơi: "Em không nên thích Cố Diệc Dữ nữa, trên thế giới nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, buông tha cho Cố Diệc Dữ, được không?"
...
Im lặng.
Trầm mặc.
"Thích... Cố Diệc Dữ?" Tống Hoành từ răng nanh phun ra mấy chữ này.
**
Tô Đường cũng không biết Hoàng Thượng vì cái gì đột nhiên lại bị chuyển đi, chỉ là phía sau đột nhiên thiếu một giám thị, cảm giác thật sự vui vẻ cực kỳ.
Tô Đường vui vẻ cho đến khi vào tiết, Tống Hoành từ văn phòng giáo viên trở về đi ngang qua chỗ bên cạnh cô, quét mắt liếc cô một cái.
Tô Đường nhất thời cảm thấy sau lưng trống trải mát mẻ, hận không thể chui đầu vào trong hộc bàn.
Tống Hoành cảm thấy nụ cười sán lạn trên mặt Tô Đường thoạt nhìn vô cùng chói mắt.
Hắn trở lại chỗ ngồi mới của mình, mới vừa ngồi xuống, người ngồi chỗ này trước đó quay lưng xuống.
"Tống Hoành." Đang nói chính là Viên Linh Linh, chủ nhiệm lớp chuyển Tống Hoành đến ngồi phía sau lưng hoa khôi Viên Linh Linh, trong lớp không ít nam sinh đều hâm mộ.
Tống Hoành đem bình nước đặt trên bàn "Hử" một tiếng.
Viên Linh Linh rất không khách khí đem hai cánh tay đặt trên bàn Tống, thân mình sáp lại trước mặt Tống Hoành: "Tống Hoành, tớ cảm thấy gần đây cậu thay đổi nhiều lắm nha, so với trước kia quả thực giống như hai người khác nhau."
Lúc nói chuyện Viên Linh Linh tiến lại rất gần, Tống Hoành ngửi được một mùi hương nũng nịu, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, nhớ đến đám cung phi xinh đẹp đẫy đà trong cung.
Tống Hoành ngã mình, tựa lưng vào ghế ngồi, cố ý nín thở: "Cho nên? Có chuyện gì không?"
"Không có việc gì thì không thể nói với cậu vài câu sao?" Viên Linh Linh giận dỗi một câu, nhìn thấy giáo viên sắp tới, quay lên.
Tống Hoành một tay chống cằm, một tay gõ gõ đầu ngón tay trên bàn, tựa hồ đang nhớ lại cái gì đó.
Trên người Tô Đường có hương vị gì?
Trước tiên phải tìm cô tính tính sổ.
**
"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng ngài đừng như vậy Hoàng Thượng..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!