Hoàng Thượng đã lên tiếng, các vị đại thần cho dù có bất mãn cũng không
dám biểu lộ ra bên ngoài. Hàn Nhạn nhìn một vòng, thấy các vị phu nhân
và tiểu thư đều có vẻ mặt đang chờ mong, nghĩ lại cũng thấy thoải mái.
Lần này các vị tiểu thư được tỉ thí tài nghệ trước mặt các danh môn công tử, chẳng những có thể tranh cái danh hư ảo, mà thậm chí còn có khả
năng gả vào nhà giàu có.
Đối với những thứ nữ (1) mà nói, đây là một cơ
hội tốt. Đối với các vị tiểu thư khuê các đầy cao quý mà nói, thì đây
cũng chính là một khảo nghiệm cho hôn sự của mình.
( (1) Thứ nữ: Ý ở đây là nói con của thiếp.)
Trang Ngữ Sơn kích động đến mức nắm chặt hai tay, không khỏi liếc mắt
qua bên chỗ ngồi của các nam quyến. Hàn Nhạn chú ý, ánh mắt của nàng ta
không ngừng nhìn Huyền Thanh Vương và Hách Liên Dục đầy lưu luyến.
Trong lòng Hàn Nhạn cười lạnh một tiếng, thân phận của hai người này là
gì mà Trang Ngữ Sơn lại dám mơ tưởng, đến cả việc làm thiếp cũng không
biết có đủ tư cách không.
Dáng vẻ của Lý Giai Kỳ thì trấn định, ánh mắt chú ý tới Hàn Nhạn, nhịn
không được mà khiêu khích nói:
"Trang tiểu thư thoải mái như vậy, chắc là có tài nghệ gì rất tốt."
Làm sao Hàn Nhạn không biết được, nàng chỉ là con gái của một đại thần
tam phẩm, không tới lượt nàng biểu diễn. Về phần tài nghệ, nàng cảm thấy không cần phải biểu diễn, biểu diễn thì không khác gì làm đào kép mua
vui cho người khác, dựa vào cái gì mà nhau nhau chờ mong. Nàng cười
nói:
"Ta không có tài năng gì. Làm sao mà so được với tài năng tuyệt sắc của Lý tiểu thư chứ." Lý Giai Kỳ nhìn nàng kinh thường, ra vẻ ngạc
nhiên nói:
"Trang tiểu thư không cần phải kiêm tốn. Ai cũng biết ngươi cả ngày ở trong phủ thêu hoa đánh đàn. Chắc rất chăm chỉ, tài nghệ chắc hẳn là rất xuất sắc."
Hàn Nhạn còn chưa nói thì Trang Ngữ Sơn đã mở miệng:
"Đúng đó Tứ muội, trong phủ mọi người đều biết muội đàn rất tốt. Tiếng đàn này có thể dụ được bướm tới, chờ một lúc nữa nhất định muội phải biểu diễn."
Nghe Trang Ngữ Sơn nói, Lý Gia Kỳ liền có chút ganh tị nhìn Hàn Nhạn,
giọng không vui nói:
"Quả nhiên là Trang tiểu thư rất khiêm tốn. Tại sao lại cất giấu, hay là đợi lát nữa cho chúng ta một sự kinh hỉ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!