Chương 27: Kỹ thuật diễn kịch còn kém cỏi

Hàn Nhạn lại càng hoảng sợ, vội vàng chui từ trong ngực người nọ ra, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trên một mảnh đất trống ở phía sau,

trước mặt là một bức tường đá ngăn cách đường đi.

Trong lòng lập tức

hiểu ra, nam tử này có lẽ là người có khinh công, cho nên mới có thể ôm

mình rời đi như thế này, khó trách mới vừa rồi lại trấn định như vậy.

Nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng lên.

Nghĩ kỹ một chút, Hàn Nhạn liền ngẩng đầu lên, đang muốn nói chuyện, vừa ngước mắt lên thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Đập vào tầm mắt, là một khuôn mặt tuấn tú khôi ngô không ai sánh bằng.

Nam tử trước mặt ước chừng hơn hai mươi, lông mày hơi xếch chạm vào tóc

mai, sống mũi thẳng, một đôi mắt phượng đen như mực không chút gợn sóng, thâm trầm giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, bình tĩnh nhưng

lại ẩn chứa gợn sóng lăn tăn bất tận, đồng thời lại mang theo vài phần

phong lưu quyến rũ. Cánh môi mỏng khẽ mím chặt, ngũ quan sắc nét góc

cạnh giống như được gọt dũa bằng dao đẽo bằng búa. Mái tóc đen như mực

buông xõa xuống ở giữa, chỉ dùng Trâm ngọc búi lên. Trên người mặc

trường bào màu xanh thẫm mép áo viền tơ bạc thêu hoa lan, bên ngoài

khoác một chiếc áo khoác rộng tay màu đen. Dáng người như tranh vẽ, đẹp

như tiên giáng trần.

Giờ phút này, nam tử trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú kia đang nhìn nàng chằm

chằm không nói được lời nào, ánh mắt lại mang theo một loại áp lực bức

người.

Kiếp trước Hàn Nhạn gả cho Vệ Như Phong, một phần nguyên nhân cũng là

bởi vì tướng mạo tuấn tú khôi ngô của Vệ Như Phong, nhưng so sánh với

nam tử ở trước mặt này, chính là trên trời dưới đất. Nam tử trẻ tuổi này tuổi không lớn lắm, toàn thân cao quý nhưng lại hoàn toàn tự nhiên, hắn không hề làm gì, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy đây chính là

người có dáng vẻ tao nhã, khí chất cao quý, phong thái bất phàm. Có vài

người trời sinh đã bộc lộ rõ hai chữ Quý tộc, Hàn Nhạn cảm thấy, nam

tử trước mắt chính là một người như vậy. Chỉ là khí chất cao quý như

vậy, sợ rằng đấy chính là người của Hoàng gia. Nghĩ tới ban nãy mình mới vừa ôm chặt thân thể của người trước mặt, Hàn Nhạn lại cảm thấy cả

người không được tự nhiên, suy nghĩ một chút, liền chào hắn một tiếng,

ngọt ngào cười nói:

"Vị đại nhân này, mới vừa rồi tiểu nữ bị lạc đường, thấy hai người xa lạ, nhất thời nóng lòng, mạo phạm đại nhân, kính xin đại nhân đừng trách tội."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!