Người phụ nữ lớn tuổi ngồi chính giữa điện, mặc một bộ quần áo làm bằng
vải gấm lấp lánh kim tuyến, đang thưởng thức một tách trà thơm. Mặc dù
tuổi đã hơn năm mươi, nhưng đôi mắt vẫn thông minh và đầy sắc bén, toàn
thân tỏa ra khí thế uy quyền của hoàng gia, khiến người khác cảm thấy có vài phần áp lực. Hàn Nhạn nửa quỳ hành lễ.
Một lúc sau Thái Hậu vẫn
không nói lời nào, im lặng một lúc nữa mới mở miệng nói:
"Đứng lên đi, lại đây cho ai gia nhìn xem."
Hàn Nhạn ngạc nhiên, xưa nay nàng cũng chưa từng tiếp xúc gì với Thái
Hậu, thái độ như vậy thật quá sâu xa. Nàng không dám chậm trễ, liền vội
vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu nhìn xuống, thấy Hàn Nhạn nét mặt ngây thơ, bộ dạng hoạt
bát đáng yêu, nhấp nháy mi mắt, cất giọng ôn hòa,
"Đúng là một đứa bé ngoan." Nói xong liền cởi chiếc vòng ngọc đang đeo trên tay đưa cho Hàn
Nhạn:
"Dáng người cũng rất xinh đẹp."
Hàn Nhạn nhìn thấy vòng tay này, trong lòng đầy phức tạp, lập tức có
phần sợ hãi, sau đó từ chối nói:
"Thái Hậu, vật này quá quý trọng. Thần nữ không dám nhận."
Thái Hậu cười cười:
"Mau nhận đi, ai gia nhìn thấy con thông minh lanh lợi nên thưởng cho con đó."
Hàn Nhạn suy tính trong lòng, sau cũng lo lắng nhận lấy.
Chu thị và Trang Ngữ Sơn nhìn thấy cảnh này, có chút không yên. Nào ai
ngờ Thái Hậu lại thay đổi thái độ với Trang Hàn Nhạn. Nhất là Trang Ngữ
Sơn, nàng uất hận nhìn chằm chằm vòng ngọc trong tay Hàn Nhạn.
Tại sao chỉ là một con tiểu tiện nhân mà cũng được Thái Hậu coi trọng?
Chu thị cũng bắt chước Trang Hàn Nhạn bước lên phía trước thỉnh an:
"Nô tỳ thỉnh an Thái Hậu."
Trang Ngữ Sơn vừa mới nhìn thấy Thái Hậu đã tặng cho Trang Hàn Nhạn
chiếc vòng tay bằng ngọc, bây giờ đã tức giận đến đỏ mắt tía tai. Nàng
quyết tâm muốn lấy lòng Thái Hậu, không chừng còn có thể được người ban
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!