Chương 2: Bất ngờ sống lại

Giường lớn được bọc da chồn mềm mại. Màn lụa buông xuống nhẹ nhàng, màu sắc

tươi mát giống như cảnh sắc quang đãng sau cơn mưa. Ngón tay của thiếu

nữ đang ngủ say ở trên giường khẽ động đậy, một đôi mắt đen láy chậm rãi mở ra.

Khi Hàn Nhạn tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau nhức, hai mắt

khô khốc khó chịu. Đã xảy ra chuyện gì thế này, không phải nàng đã bị

Trang Ngữ Sơn ép uống rượu độc sao. Lẽ ra nên sớm đi tới hoàng tuyền

rồi, tại sao còn có thể tỉnh lại chứ?

Nàng chống người ngồi dậy

quan sát xung quanh. Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc. Đây rõ

ràng là khuê phòng của mình, nhưng mà tại sao khi nhìn kỹ lại thấy xa lạ như thế. Cảm giác sự xa lạ này dường như đã cách cả một đời. Nàng vươn

tay lên day huyệt thái dương.

Ai đã cứu nàng?

Tứ tiểu thư, một

tiếng gọi vui mừng vang lên. Hàn Nhạn giương mắt nhìn qua thì thấy Trần

ma ma cầm một chiếc bát sứ mạ vàng ở trong tay. Bà đặt bát lên trên

chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, rồi cuống quít đi tới phía trước hỏi:

"Tiểu thư vừa mới tỉnh, có thấy chỗ nào không ổn không?"

Hàn Nhạn ngơ

ngác nhìn bà. Trần ma ma không phải đã bị Trang Ngữ Sơn giải quyết rồi

sao. Từng cảnh trong đêm đại hôn lại hiện lên ở trước mắt nàng. Lỗ mũi

chợt chua xót, nước mắt ào ào rơi xuống.

Trần ma ma thấy nàng rơi nước mắt, liền hoảng hốt, tiếp đó trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy chua xót, ôm chặt nàng vào trong ngực:

"Tiểu thư đáng thương của ta! Phu nhân vừa mới đi, lão gia liền muốn rước tiện nhân kia vào cửa. Tiểu thư quả thật không dễ dàng gì. Thân thể tại sao lại liên tiếp sinh bệnh như thế chứ. Tiểu thư cũng đừng khóc nữa, nếu lão gia nhìn thấy lại không vui..."

"Bây giờ tiểu thư thấy sao rồi?" Giọng nói trong trẻo vang lên ở bên tai, Hàn Nhạn đột nhiên ngồi thẳng người. Cấp Lam và Thù Hồng đang cầm một hũ mứt hoa quả lo lắng đứng ở phía ngoài cách nàng

hai bước:

"Tiểu thư có thấy chỗ nào không thoải mái không, có cần đi mời đại phu tới nữa hay không?"

Kiếp trước vì nàng mà hai nhà hoàn

tốt bụng đang đứng ở trước mắt phải chết, Hàn Nhạn không nói được cảm

giác này là gì:

"Cấp Lam... Thù Hồng..." Trong miệng nghẹn ngào nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!