Editor + beta: SunniePham
Thời gian như nước chảy, tất cả đều được phủ kín lại êm ả không chút gợn sóng, Kinh Thành khôi phục sự bình tĩnh như cũ, nếu không phải ba ngày sau sẽ có việc chém đầu răn đe mọi người thì có lẽ họ thậm chí sẽ cho rằng người Tây Nhung đánh vào Đại Tông, Thất hoàng tử và Thái Hậu cấu kết tạo phản chỉ là một giấc mộng.
Nhưng sự thực chứng minh chuyện này không phải một giấc mộng, thời điểm mấu chốt mới biết được ai phản bội ai trung thành, hoàng thượng tiến hành quét sạch các đại thần trong triều, đồng thời cũng dứt khoát tiến hành cải cách hẳn hoi.
Những kẻ có lòng riêng, đồng thời kết thành vây cánh với Thái Hậu và Thất hoàng tử, toàn bộ đểu bị diệt trừ sạch sẽ không chừa đường lui, ví dụ như cả nhà Vệ vương đều bị tru di cửu tộc.
Trang Sĩ Dương cũng không thoát khỏi liên quan, trực tiếp bị đày đến biên cương làm khổ dịch, nói là làm khổ dịch, nhưng mà đường đi núi cao sông dài, bao nhiêu người đã nộp mạng ở trên đường rồi, đặc biệt là Trang Sĩ Dương, ông ta đã quen với cuộc sống nhàn nhã lâu rồi.
Quả nhiên chỉ mới đi được có một ngày thì Trang Sĩ Dương đã bị bệnh nặng chết trên đường đi. Tuy là nói như vậy, nhưng ai biết rốt cuộc trong đó xảy ra chuyện gì. Sau khi nghe xong tin tức thì Hàn Nhạn chẳng có tí cảm giác nào.
Nàng cho là mình sẽ rất vui vẻ, bởi vì Trang Sĩ Dương là kẻ thù kiếp trước của nàng, hại chết mẫu thân ruột của nàng, bỏ mặc cho thê thiếp trong phủ khi dễ sỉ nhục nàng, nhưng mà nàng không có.
Nàng sẽ cho là mình vô cùng chán nản, bởi vì dù sao thì Trang Sĩ Dương cũng đã cho nàng sống bình an ở trong Trang phủ mấy chục năm, cho nàng một nơi sinh hoạt, nhưng mà nàng không có. Nàng chỉ bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Rồi nàng đột nhiên phát hiện bọn họ đới với cuộc sống của nàng đều là người dưng, cho nên cảm xúc vui buồn cũng chỉ là dư thừa.
Về phần thái hậu, bà ta làm những việc ác kia, kể cả chuyện ám hại Tĩnh phi trong cung toàn bộ bị chiêu cáo thiên hạ, các dân chúng đều vì hoàng thượng và Huyền thanh vương mà thở dài. Dù sao thì bà cũng là thê tử kết tóc với tiên hoàng nên hoàng thượng cho bà toàn thây.
Thảm nhất chính là Thất hoàng tử, thân là nhi tử lại rút đao khiêu chiến với phụ thân, thân là thần tử nhưng lại phản bội Quân Vương qua lại với địch quốc, thật sự tội ác vô cùng, bị xử tử lăng trì, sau khi chết không được nhập Hoàng lăng.
Ngày hành hình Thất hoàng tử có rất nhiều dân chúng đến vây xem, nhưng không ai cảm thấy đồng tình với Thất hoàng tử. Vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế không từ thủ đoạn cũng không sao, nhưng hận nhất chính là lại đi bán đứng quốc gia của mình, đây mới là việc làm cho dân chúng cảm thấy tức giận.
Ngày đó Hàn Nhạn không có đi xem.
Cấp lam hỏi:
"Tiểu thư, chúng ta không đi coi sao?" Thất hoàng tử gây ra nhiều chuyện xấu đối với tiểu thư của các nàng như vậy, cuối cùng cũng bị trừng phạt, ác giả ác báo, coi như là đã xả được cơn giận, cũng nên đi coi một chút.
"Nếu muội muốn đi thì cứ đi đi."
Hàn nhạn cười nhẹ một tiếng, nụ cười kia cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhìn cũng không vui vẻ gì lắm.
Thu Hồng có chút lo lắng nhìn Hàn Nhạn, nàng đương nhiên là sẽ không vui vẻ gì. Chuyện của Thái Hậu và Thất hoàng tử đã qua một thời gian rồi, nhưng mà đến bây giờ hàn độc của Phó Vân Tịch vẫn chưa giải được, mắt thấy thời gian từng ngày trôi qua, bệnh tình cửa Phó Vân Tịch cũng càng ngày càng nghiêm trọng, Hàn Nhạn làm sao có thể yên tâm cho được.
Nhưng mà các nàng cũng không phải là thần y, đối với chuyện này cũng không giúp gì được.
"Vương Gia vẫn chặn Y Lâm Na ở ngoài cửa." Thu Hồng do dự một chút rồi mới nói:
"Giống như là nhất quyết không cho Y Lâm Na chữa bệnh."
Hàn Nhạn quay đầu: Ta biết rồi.
Phó Vân Tịch không cho Y Lâm Na bước vào Huyền Thanh Vương phủ không phải là bởi vì bỏ đi hy vọng sống sót, mà vì cổ trùng của Y Lâm Na có thể tạm thời giảm bớt hàn độc, nhưng mà loại đồ vật này lại có tỉnh ỷ lại vô cùng mạnh, đến lúc đó hàn độc chỉ mới bị khống chế nhưng Phó Vân Tịch lại phải nghiện thêm một loại độc khác.
Phó Vân Tịch đương nhiên sẽ không để cho bản thân mình trở thành một quân cờ để người khác khống chế rồi. Huống chi phương pháp của Y Lâm Na chỉ là trị ngọn không trị gốc, có thể một ngày nào đó hàn độc sẽ tái phát.
Huynh ấy còn rất rộng lượng, thậm chí còn an ủi mình. Hàn Nhạn nghĩ đến mấy ngày trước Phó Vân Tịch từ trong cung lúc trở về, hoàng thượng đi phía sau huynh ấy. Lúc đó hoàng thượng nhìn chằm chằm Hàn Nhạn một lúc lâu, rồi cuối cùng để cho nàng có một con đường sống.
Làm một đế vương, thật ra không thể nào để cho một người như Hàn Nhạn sống ở trên thế gian này được. Bất kể tân vương nào cũng sẽ không chừa đường lui cho dư nghiệt của triều đình, bọn họ sẽ không cho phép bất kỳ ai có khả năng uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế của chính mình được tồn tại.
Nhưng mà thái độ của Phó Vân Tịch quá mức cứng rắn, cứng rắn đến mức hoàng thượng cũng không thể không mềm lòng, thậm chí còn có một loại nếu như Hàn Nhạn không được sống thì khắp thiên hạ này đều phải chôn cùng.
Cuối cùng Hoàng thượng chỉ đành thỏa hiệp, làm đế vương có thể không phục mà thỏa hiệp, ngoài ra Phó Vân Tịch thì thiên hạ còn có ai đây? Thật ra hoàng thượng không có muốn diệt đường sống của nàng, nhất là vào lúc có thể một ngày nào đó ông sẽ mất đi đệ đệ ruột của mình.
Lúc đó Hàn Nhạn đứng ở xa tỉnh táo nhìn Phó Vân Tịch và hoàng thượng đàm phán với nhau, dáng vẻ của hắn làm gì mà giống như một người bị bệnh. Hắn luôn có thể an bày tốt mọi chuyện, mà ngay cả bệnh tình của mình cũng có thể lợi dụng để làm thành một cái bẫy, dẫn dụ Thất hoàng tử và thái hậu nhảy vào.
Lúc hắn nằm ở trên giường bệnh thì đã sắp xếp hết mọi chuyện, bao gồm cả cái chết của mình, việc người Tây Nhung tiến công, ngự lâm quân bức vua thoái vị, toàn bộ đều là bọ ngựa bắt ve. Mặc dù tình trạng của Phó Vân Tịch không tốt nhưng vào đúng lúc cũng có thể đùa rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!