Chương 28: (Vô Đề)

Sau khi Vưu Chính Bình uống nước, không biết nên nói gì, liền ngơ ngác nhìn Úc Hoa, ánh mắt có chút ngốc.

Vưu Chính Bình khi yêu thì luôn là như vậy, luôn nhìn Úc Hoa một cách ngẩn ngơ. Khi đó Úc Hoa cũng có chút ngượng ngùng, giả bộ không phát hiện ra cậu đang nhìn anh, hoặc là giả bộ lướt lướt điện thoại, hoặc là cắm mặt vào máy tính giả bộ làm việc, hoặc là nhắn tin cho cấp dưới giải quyết một số vấn đề không cần thiết chút nào, làm bộ như là xử lý các vấn đề nhỏ xảy ra trong ngày một cách rất chuyên nghiệp.

Anh rất hưởng thụ ánh nhìn của Vưu Chính Bình, lại không dám đối diện với nội tâm tự mãn của mình, đành phải mượn cái gì khác che giấu biểu tình, làm ra bộ dáng rất trầm ổn, để đổi lấy sự sùng bái khen ngợi của Vưu Chính Bình: "Anh làm việc thật quá chuyên nghiệp nha."

Vào thời điểm này, Úc Hoa sẽ thường thường khiêm tốn trả lời một câu: "Đều là việc nhỏ, không quan trọng."

Anh điệu thấp cười tủm tỉm ẩn ý, trong lòng thì lại bắn pháo hoa đùng đùng.

Hiện tại thấy ánh mắt giống hệt như trước của Vưu Chính Bình, bàn tay cầm ly giấy của Úc Hoa siết chặt lại, ly giấy bị nhàu nát.

Úc Hoa ném ly giấy vào thùng rác, sờ trán của Vưu Chính Bình hỏi: "Chóng mặt sao?"

"Có chút." Vưu Chính Bình không có nói sai, đổi lại thành ai giả bộ bất tỉnh rồi không cử động trong vòng một tiếng đều sẽ bị chóng mặt.

"Anh gọi bác sĩ." Úc Hoa ấn nút trên đầu giường, một lúc sau thì bác sĩ trực ban đi tới.

Kiểm tra một hồi theo thường lệ, cũng không có gì nghiêm trọng, sáng mai là có thể xuất viện. Thực hiện chế độ ăn thanh đạm trong một tuần để giảm bớt gánh nặng cho gan và thận.

Cả hai người đều biết tại sao mình lại nằm viện, cũng đều biết nên giả bộ không biết gì cả rồi dò hỏi, đồng thời càng không muốn mở miệng trước.

Người mở miệng hỏi trước là người không biết gì, chính là lừa dối người yêu, không ai muốn chủ động lừa dối, đều đang chờ đối phương đặt câu hỏi, cho nên tạo thành tính huống không ai nói một lời nào.

Không khí trong phòng bệnh trở nên xấu hổ, Vưu Chính Bình nhìn Úc Hoa, liếm đôi môi khô nứt, vừa muốn nói gì, cửa phòng bệnh được mở ra, Sầm Tiêu bước vào.

"Hai người các anh tỉnh rồi," Trong tay Sầm Tiêu cầm theo bịch cháo dinh dưỡng, "Ăn một chút cháo cho ấm bụng đi."

Ánh mắt Úc Hoa dừng trên chiếc quần của Sầm Tiêu, là một chiếc quần hưu nhàn màu xanh lục, giày thể theo màu đen, không giống như của ông chú đẹp trai.

Đương nhiên, Sầm Tiêu đã thay một bộ quần áo khác với lúc ở công viên giải trí, trên mặt cũng tháo xuống mặt nạ nano, khôi phục diện mạo của bản thân. Hắn chính là lo lắng Vưu Chính Bình không chịu nói dối với Úc Hoa, cuộc thẩm vấn vừa kết thúc liền nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Hắn vừa lấy cháo vừa nói: "Hai người các anh thật xui xẻo, vui vẻ hẹn hò còn gặp phải việc bắt giữ tội phạm bị truy nã. Tất nhiên là do địa điểm hai người chọn có vấn đề, cái công viên giải trí chim không thèm ỉa kia, biết nguy hiểm không."

Có Sầm Tiêu vì hai người hạ xuống bậc thang, Vưu Chính Bình nói: "Cái gì mà tội phạm bị truy nã?"

"Anh không nhớ rõ ở công viên giải trí xảy ra chuyện gì sao?" Sầm Tiêu khi nói chuyện cố ý tránh Vưu Chính Bình, nhìn chằm chằm vào Úc Hoa nói.

Úc Hoa nhận lấy tô cháo, trước thử độ ấm, sau đó mới dùng muỗng đút cho Vưu Chính Bình. Anh một bên đút cháo, một bên nhìn Vưu Chính Bình nói: "Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như một giây trước khi chúng ta ở công viên giải trí, xung quanh đều là bong bóng, một giây sau thì đã tỉnh lại trong bệnh viện."

"Em cũng vậy." Vưu Chính Bình mượn động tác ăn cháo tránh đi tầm mắt của người yêu.

Có lời này, Sầm Tiêu cũng dễ giải thích. Hắn nói cho hai người rằng đội chống ma túy đang hoạt động bí mật để bắt giữ một nhóm buôn bán ma túy cực kỳ hung ác, bong bóng không phải là do công viên giải trí thả ra mà là do tội phạm làm. Trong bong bóng có chất gây ảo giác, cho nên trước và trong lúc ngất xỉu, bất kể nhìn thấy cái gì cũng đều là ảo giác.

Úc Hoa hỏi: "Bong bóng còn có thể phóng độc?"

"Em chỉ là một cảnh sát phụ trợ, chỉ có thể biết được như vậy thôi, còn lại đều được bảo mật. Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển nhanh như vậy, vũ khí sinh hóa nào cũng có thể thực hiện được đúng không?" Sầm Tiêu nói.

Hắn chỉ phụ trách giải thích những điều này, còn lại thì một mực không biết, hỏi chính là chính sách bảo mật không cho phép nói ra.

"Hóa ra là như thế," Úc Hoa cố tình nói, "Trước khi ngất đi anh nhìn thấy Tiểu Vưu giống như...... Một chiến sĩ được huấn luyện tốt, giơ một thứ vũ khí giống như mũi tên hay súng vào người tôi, chắc là ảo giác rồi."

"Ảo giác, nhất định là ảo giác." Dưới ánh mắt dò xét của Úc Hoa, trán của Sầm Tiêu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Vưu Chính Bình nở một nụ cười gượng, ôm lấy cánh tay Úc Hoa nói: "Khẳng định là ảo giác, em như thế nào lại tổn thương anh."

"Đương nhiên, em sẽ không." Úc Hoa chắc chắn nói.

Nghe ngữ khí của anh kiên định như thế, Vưu Chính Bình chợt thấy đau lòng, vội bưng chén cháo lên nói: "Anh vẫn luôn đút cháo cho em, còn bản thân thì lại chưa ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!