Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Trong phòng, một bàn người chờ mãi cũng không thấy hai người kia đến.
Thôi, Lý thổ ti cuối cùng cũng ôm được tiểu Bùi gia về nhà, tha thứ cho bọn họ vậy.
Nàng ôm quyền với người trên bàn: "Nước xanh còn đó sông kia chảy dài, ngày sau hẹn gặp lại, chư vị, tạm biệt."
"Ta tiễn ngươi." Yến Tam Hợp đứng lên.
"Ta đi cùng." Tạ Tri Phi đứng dậy theo.
Nửa tháng đã qua, phía chân trời có một vầng trăng khuyết treo lơ lửng.
Hàn Hú xoay người: "Cuối cùng cũng phải từ biệt, đưa đến đây thôi."
Yến Tam Hợp không nỡ: "Ngọn núi nàng đưa cho ngươi, khi nào thì tới lấy?"
"Chờ ta dỡ gánh nặng này xuống đã."
Hàn Hú nhảy lên xe ngựa, siết chặt dây cương, gật đầu với Yến Tam Hợp.
"Nói với Lý thổ ti, ngày đại hôn, ta không chắc sẽ đến, nhưng quà mừng chắc chắn sẽ đến."
Đến bóng lưng cũng lộ vẻ gọn gàng linh hoạt, Tạ Tri Phi thu ánh mắt, lại cúi đầu, hỏi: "Chuyện này có để sau này nữa không?"
Yến Tam Hợp ngẩn ra.
"Hàn Hú sao lại có nhiều mặt nạ da người như vậy?" Tạ Tri Phi chuyển giọng, học theo giọng nàng: "Sau này các ngươi sẽ biết."
"Còn nhớ việc này à!" Yến Tam Hợp mỉm cười.
"Không bằng như vậy, chúng ta bí mật đổi bí mật, thế nào?"
Yến Tam Hợp nói lại hắn, chỉ cảm thấy trong ánh mắt người này đều là sự quấn quít dịu dàng, khiến cho người ta nhịn không được chết đuối ở bên trong.
Có câu nói thế nào nhỉ, sắc khiến đầu óc người điên đảo.
Còn có câu nào nữa nhỉ, mỹ nhân khó qua ải anh hùng.
Nàng nhỏ giọng nói: "Hàn Hú là một cô nương."
Tạ Tri Phi: "..."
Nha hoàn biến thành thổ ty.
Bảo chủ biến thành cô nương.
Ba người các ngươi thật biết chơi.
Chỉ là Lý Bất Ngôn chơi, chơi đến mức thoải mái hào sảng.
Yến Tam Hợp nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt hắn, hỏi: "Nói đi, bí mật của chàng?"
Tạ Tri Phi buông hàm răng đang cắn chặt ra: "Bí mật của ta là không có bí mật gì với nàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!