Chương 39: Phụ thân

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Từ Ân đường.

Bên trong trong.

Tạ Đạo Chi nói lại tâm ma của Yến Hành cho lão thái thái nghe, lão thái thái nghe xong thì khóc như mưa, rất lâu cũng không nói nên lời.

Tạ Đạo Chi ôm ngực trái đang đau âm ỉ: "Mẫu thân, con muốn giữ lại đứa bé kia."

Mắt lão thái thái sáng lên.

"Chỉ là làm sao để giữ người lại thì còn phải nghĩ cách."

"Dù là cách gì." Lão thái thái lau nước mắt nói: "Chúng ta nợ người ta quá nhiều rồi, mấy đời cũng không trả hết!"

"Tổ mẫu, phụ thân." Tạ Nhi Lập thấy sắc mặt hai vị không tốt thì bình tĩnh nói: "Việc này không sốt ruột được, còn phải bàn bạc kỹ hơn."

Tâm trạng căng thẳng mấy ngày vừa được phóng thích, Tạ Đạo Chi mệt mỏi nói với nhi tử: "Con ở cùng tổ mẫu, ta về phòng nghỉ ngơi một lát."

"Để con tiễn phụ thân."

"Không cần."

Tạ Đạo Chi đầu nặng chân nhẹ trở lại thư phòng, một mình ngồi trống rỗng trong ghế thái sư, nghĩ đến nửa đời sau của Yến Hành, nghĩ đến tâm ma của ông, vừa thương cảm vừa bất đắc dĩ.

Cơn buồn ngủ ập tới, đến chút sức đứng dậy bò lên giường cũng chẳng còn, hắn bèn nằm sấp trên bàn ngủ.

Kỳ là là thân thể lại bay lên.

Bay tới một ngôi viện, những phòng trong viện tối đen, chỉ có sương phòng phía là có ánh sáng, còn truyền ra tiếng nói chuyện.

"Bên ngoài nổi gió rồi, con đi ngủ sớm đi."

"Nương, người đi ngủ trước đi, con luyện chữ thêm lát nữa đã."

"Chữ của con, thầy dạy đều khen đẹp rồi."

"Nhưng ông ta không khen."

"Cả ngày cứ ông ta ông ta, gọi một tiếng phụ thân khó như vậy sao?"

"Nương!"

"Được, được, được, ta không nói nữa."

Thiếu phụ trẻ tuổi đi ra khỏi phòng, dừng chân trong sân thở dài thật dài.

Tạ Đạo Chi lơ lửng giữa không trung, mắt kinh ngạc trợn lớn.

Thế mà lại là mẫu thân.

Vậy, người trong phòng kia, là ta sao?

Là Tạ Đạo Chi lúc tám tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!