Ngụy Dư đã không liên lạc với Tống Lộ trong hai ngày, khi cô tan làm vào thứ sáu, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Tống Lộ, ngay khi cô ấy mở miệng, cô ấy đã yêu cầu cô xin nghỉ hai ngày vào ngày mốt, nói rằng cô ấy sẽ đưa cô đến một nơi tốt.
Ngụy Dư đứng ở ven đường chờ xe buýt: "Đi đâu?"
"Là biệt thự suối nước nóng ở thành phố Y."
Ngụy Dư: "Mùa hè đi suối nước nóng?"
"Cậu cũng có thể ngâm mình trong suối nước lạnh. Ở đó khá thú vị. Không phải bây giờ là mùa ế khách sao, bạn của cha mình là người phụ trách ở đó, cho mình mang vài người bạn đến miễn phí. Được miễn phí thì chúng ta phải tận dụng, đúng không?"
Ngụy Dư cười nói: "Chỉ có hai chúng ta sao?"
"Mình cũng đã gọi điện cho Uông Dương và Lý Hà Nghiên, nhưng Lý Hà Nghiên vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình." Tống Lộ nói: "Này, điện thoại của mình sắp hết pin, cúp máy trước nhé."
Trở lại căn nhà thuê ở cổng Nam, đèn trong hành lang đã bị hỏng.
Ngụy Dư lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin lên, một chùm ánh sáng trắng chiếu rọi cầu thang đầy bụi. Trên tầng bốn, giọng nói của một người đàn ông trung niên đột nhiên từ trong phòng của Lý Hà Nghiên truyền đến.
"Tôi biết cậu ghét cha cậu, nhưng ông ấy không tự sát. Đã hai năm rồi mà cậu vẫn—"
"Tôi bảo ông câm miệng, ông nghe không hiểu tiếng người sao?"
Có thứ gì đó đập vào cửa phát ra tiếng ầm ầm, mí mắt của Ngụy Dư giật giật.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mập mạp mở cửa đi ra, nhìn thấy Ngụy Dư đứng ở cửa, trông hơi bất tự nhiên dừng lại một chút, rồi vội vàng nhấc chân rời đi.
Phía sau cánh cửa khép hờ, Lý Hà Nghiên đứng ở cuối giường, cúi đầu liều mạng hút thuốc. Trạng thái của anh không hoàn toàn ổn, toàn bộ cơ thể anh bị bao trùm bởi một không khí áp suất thấp.
Ngụy Dư theo bản năng muốn rời đi, nhưng một giây sau, Lý Hà Nghiên như ý thức được cái gì ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm, môi cô mấp máy, còn chưa kịp kêu một tiếng, cánh tay đột nhiên bị siết chặt, bị anh kéo vào phòng.
Lý Hà Nghiên nắm chặt tay cô và ép cô vào tường. Lưng bị đập mạnh vào bức tường phía sau, bả vai tê dại, Ngụy Dư gần như không thể không nhíu mày.
Lý Hà Nghiên cúi đầu nhìn cô: "Cô nghe được cái gì?"
Ngụy Dư ngẩng đầu không tránh ánh mắt của hắn: "Cha cậu tự sát."
Lý Hà Nghiên nhìn chằm chằm mặt cô một hồi, đột nhiên hé môi cười: "Cô thật đúng là thẳng thắn."
Ngụy Dư động đậy cổ tay bị anh nắm: "Buông ra được không, cậu làm đau tôi?"
Nghe vậy, Lý Hà Nghiên buông tay ra, Ngụy Dư rút tay về, tay kia xoa xoa chỗ vừa nắm. Lý Hà Nghiên liếc nhìn cổ tay cô, chỗ anh nắm có một vết đỏ.
Hai người đều không nói chuyện, không khí nhất thời trở nên yên lặng.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của Uông Dương và Trình Tiểu Vũ, Lý Hà Nghiên dựa vào cuối giường nhìn cô mở cửa bước ra ngoài.
Ngụy Dư đụng phải Trình Tiểu Vũ và Uông Dương, cô không chào hỏi, Uông Dương sửng sốt một chút, khi định thần lại, Ngụy Dư đã mở cửa đi về nhà.
"Này, anh Nghiên, Ngụy Dư sao lại chạy vào nhà của cậu…" Uông Dương nói nửa chừng, nhìn thấy trên sàn nhà có một vũng nước cùng một bình nước suối rỗng tuếch, không khỏi hỏi: "Cậu đánh Ngụy Dư?"
Lý Hà Nghiên nói: "Tôi không đánh phụ nữ."
Uông Dương: "Vậy sao chỗ này nhiều nước thế?"
Lý Hà Nghiên tránh trả lời: "Muộn như vậy tới tìm tôi, có chuyện gì sao?"
"Tống Lộ gửi cho tôi một tin nhắn, bảo là mời chúng ta đi suối nước nóng vào tuần tới." Uông Dương nói, "Cô ấy không phải đã gửi cho cậu một tin nhắn, tại sao cậu không trả lời tin nhắn của cô ấy, cô ấy hỏi tôi có phải cậu xóa cô ấy không."
Trình Tiểu Vũ lấy cây lau nhà để lau vũng nước, nói một cách kỳ lạ: "Cô ta là ai? Cô ta gửi tin nhắn thì Lý Hà Nghiên nhất định phải trả lời?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!