Chương 8: (Vô Đề)

Hôm sau là thứ bảy, Ngụy Dư không cần đến cửa hàng. Khi tỉnh dậy, điện thoại của cô có tin nhắn đến, là thông báo chuyển khoản của ngân hàng, là lương của quán trà sữa được thanh toán.

Ngụy Dư đăng nhập WeChat và chuyển tiền thuê nhà và tiền đặt cọc cho dì chủ nhà. Còn lại hai ngàn, cô nghĩ nghĩ, lại gửi thêm năm trăm cho Chu Ngọc Như.

Lúc tám giờ, Chu Ngọc Như nhìn thấy WeChat chuyển tiền và gọi cho cô: "Sao đột nhiên con lại chuyển tiền cho mẹ?"

Ngụy Dư bưng ly lên uống một hớp nước: "Cuối tháng này không phải sinh nhật của mẹ sao, con đưa tiền trước cho mẹ ."

Giọng nói của Chu Ngọc Như nghe rất vui vẻ: "Ồ, chuyển năm trăm cho mẹ, còn đủ sinh hoạt phí của con không? Vẫn là con hiếu thảo, sinh nhật mẹ cũng chưa thấy anh trai con gửi cho mẹ một đồng. "

Chu Ngọc Như hàn huyên một hồi rất vui vẻ, sau đó nói: "Không nói nữa, mẹ phải đi chợ đây, nấu cho anh trai con canh gà hầm tẩm bổ, mẹ mà đi muộn sẽ hết đồ mất."

Ngụy Dư ậm ừ, cúp điện thoại và tiếp tục đọc sách.

Nhưng cô hồi lâu cũng không vào được trạng thái, thở dài một hơi, mới nhớ tới phơi quần áo trên sân thượng còn chưa thu.

Mở cửa đi ra ngoài, phòng của Lý Hà Nghiên vẫn đóng cửa.

Ngụy Dư ước chừng anh còn đang ngủ, dù sao hôm qua lúc trở về đã gần ba giờ.

Có cô gái khác đang giặt quần áo trên sân thượng, là cặp đôi sống cạnh phòng cô. Khi lên xuống cầu thang, cô va vào cô ấy vài lần. Cô gái cười với cô, chủ động bắt chuyện: "Này, cậu học đại học Y phải không?"

Ngụy Dư: "Ừ."

Cô gái rất nhiệt tình: "Tôi tên Trình Hâm, học Đại học Nông nghiệp. À, tôi vừa mới tốt nghiệp năm ngoái."

Ngụy Dư cong môi: "Ngụy Dư."

Hai người trò chuyện một lúc, Ngụy Dư mang quần áo đã phơi khô xuống lầu, đi ngang qua cửa phòng Lý Hà Nghiên, phòng mở cửa, nhưng không thấy anh.

Không sợ trộm vào nhà à.

Trở về phòng, có hai cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, đều là của Tống Lộ. Ngụy Dư bấm nút gọi lại, nhưng gọi không được, Ngụy Dư đặt điện thoại xuống, không tiếp tục gọi nữa.

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong hành lang.

"Đi ra ngoài sao không đóng cửa lại, không sợ hấp dẫn trộm sao?"

"Có cái gì để mất."

Một giọng nam lãnh đạm vang lên, là giọng của Lý Hà Nghiên.

Sau khi gấp quần áo và cất vào tủ, Ngụy Dư lại ngồi vào bàn làm việc, đến khi nhìn thấy mười giờ rưỡi, cô gấp sách lại, tắt điều hòa, cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Cửa phòng đối diện vẫn mở, anh đang ngồi trước bàn máy tính, dùng ngón tay gõ gõ bàn phím. Ngồi bên cạnh anh là một cô gái mặc áo ba lỗ màu đen và váy denim ngắn, chiếc váy denim bó sát tôn lên những đường cong tròn trịa. Khuỷu tay của cô gái đặt trên bả vai anh, và gần như toàn bộ cơ thể cô ấy áp sát vào cơ thể anh.

Máy tính đang chạy dữ liệu, một chuỗi mã hiện lên. Trần Xảo khó hiểu, chán nản dùng ngón tay sờ sờ những thứ trên bàn.

Lý Hà Nghiên khẽ nhíu mày: "Đừng lộn xộn."

Trần Xảo nhún vai nhẹ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, vừa thấy Ngụy Dư đi ngang qua cửa, nhếch khóe môi: "Này, cô gái kia là ai?"

Lý Hà Nghiên ngước mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Cô gái nào?"

Trần Xảo bĩu môi: "Người ở phòng đối diện với phòng cậu, vừa rồi đi ngang qua nhìn chúng ta, sợ là hiểu lầm gì đó."

Lý Hà Nghiên nhìn lướt qua hành lang, cũng không thấy bóng dáng nào cả, anh quay người lại nhìn máy tính, khóe miệng giật giật: "Có thể hiểu lầm cái gì?"

"Hiểu lầm là cậu đang hẹn hò với tôi?" Trần Xảo cúi người lại gần, mùi nước hoa rẻ tiền xộc vào mũi, hai tay không an phận chống lên quần anh, "Hôm nay tôi cố ý mang theo chiếc máy tính hỏng này đến đây, Lý Hà Nghiên, chắc cậu biết ý tôi là gì, đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!