Đối với Lý Hà Nghiên, Lý Kiến Bân chưa bao giờ là một người ba tốt. Anh không biết những gia đình bình thường ngoài kia, ba mẹ và con cái hòa thuận như thế nào, ít nhất trước khi lên cấp 2 anh không có ấn tượng cơ bản về điều này.
Trong suốt thời thơ ấu của Lý Hà Nghiên, cứ ba ngày là anh đến trường với chiếc mũi thâm tím và khuôn mặt sưng tấy. Lần đầu tiên bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng hỏi nguyên nhân, Lý Hà Nghiên nhăn mày, mím chặt môi, im lặng nửa tiếng.
Thấy anh im lặng, giáo viên chủ nhiệm cũng mất kiên nhẫn, vẫy tay để anh về lớp.
Khi Lý Kiến Bân say rượu và bắt đầu đánh đập, lúc đầu Lý Hà Nghiên sẽ né tránh và bỏ chạy. Nhưng sau đó, anh nhận ra rằng anh càng trốn thì ông ta càng đánh mạnh, vậy nên anh để cho ông ta đánh. Chỉ là khi bị ông ta đánh, anh học được tư thế phòng thủ, hai tay ôm đầu, cả người cuộn tròn thành quả bóng.
Lần mà anh thực sự đánh trả là vào năm lớp 4. Lúc đó, giáo viên chủ nhiệm của anh đã đổi thành một giáo viên nữ khác, họ Dương, người nhỏ nhắn trông gầy yếu.
Sau kỳ thi giữa kỳ, cô Dương đến thăm nhà anh.
Kim Lệ Hồng đang giặt quần áo trên ban công, còn Lý Hà Nghiên thì nằm trên ghế sô pha, tay cầm điều khiển từ xa liên tục chuyển kênh. Ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Kim Lệ Hồng lau tay, đi tới mở cửa: "Cô giáo Dương, mời vào."
Cô giáo Dương mỉm cười và nói: "Làm phiền gia đình rồi."
"Không phiền, không phiên, cô vào đi."
Kim Lệ Hồng đóng cửa lại, sau đó nhìn Lý Hà Nghiên đang nằm trên ghế sô pha và nói: "Nghiên Tử, giáo viên của con đến đây, sao con không chào?"
Lý Hà Nghiên không đáp lại, Kim Lệ Hồng cười ngượng ngùng: "Đứa nhỏ này thật là không lễ phép."
Cô giáo Dương xoa dịu mọi chuyện: "Em ấy có cá tính, không sao cả."
"Cô Dương, cô muốn uống nước hay uống trà?"
"Nước là được rồi."
Kim Lệ Hồng rót nước, rồi lại yêu cầu Lý Hà Nghiên tắt TV và nói: "Con quay về phòng đi."
Kim Lệ Hồng: "Thằng nhóc này ở trường chắc đã gây nhiều rắc rối cho cô rồi phải không?"
Cô giáo Dương cầm ly nước lên uống một ngụm: "Không sao, em ấy học rất giỏi, đầu óc cũng rất thông minh, thành tích cơ bản cũng không có việc gì, chỉ là…"
Kim Lệ Hồng: "Cô giáo, có điều gì cô cứ nói đi."
Cô giáo Dương: "Chỉ là tháng này, khi em ấy đến trường vào hôm thứ sáu…"
Đột nhiên có tiếng đập sầm ngoài cửa, hai người phụ nữ trong phòng khách giật mình, Kim Lệ Hồng đứng dậy nói: "Cô giáo Dương, cô chờ một chút."
Lý Kiến Bân nồng nặc mùi rượu: "Sao mở cửa lâu thế? Không phải đang lén lút với đàn ông đấy chứ?"
Kim Lệ Hồng thấp giọng nói: "Anh nói gì vậy, giáo viên chủ nhiệm của Nghiên Tử vẫn còn ở đây, anh nói chuyện cho cẩn thận."
Lý Kiến Bân đá văng giày dưới chân, nấc lên một tiếng: "Tôi nói chuyện cẩn thận cái mẹ gì, không phải cô có một chân với thằng Ôn Đông Hải kia sao?"
Kim Lệ Hồng kìm nén tâm tình: "Bây giờ anh một hai phải làm khó tôi đúng không?"
Lý Kiến Bân r. ên rỉ hai tiếng: "Làm sao, cô cho rằng có người ngoài ở đây, tôi mẹ nó không dám đánh cô sao?"
Lý Hà Nghiên đang ngồi trong phòng chơi máy chơi game thì đột nhiên có tiếng hét của một người phụ nữ từ phòng khách, anh ném máy chơi game, lao ra khỏi phòng thì thấy Kim Lệ Hồng nằm trên mặt đất, cô giáo Dương chạy đến kéo Lý Kiến Bân thì bị ông ta đẩy xuống đất.
Lý Hà Nghiên cầm cái gạt tàn trên bàn trà và ném nó vào Lý Kiến Bân: "Chết tiệt, Lý Kiến Bân."
Lý Kiến Bân không ngờ Lý Hà Nghiên lại ra tay, khi ông ta phản ứng lại, đôi mắt ông ta lộ ra vẻ hung dữ, đưa tay ra tát Lý Hà Nghiên. Lý Hà Nghiên giống như một con sư tử nhỏ tức giận, đá và cắn ông ta, hận không thể xé ông ta thành từng mảnh.
Đây là lần đầu tiên Lý Kiến Bân nhìn thấy sự phẫn uất như vậy trong mắt Lý Hà Nghiên, trong lòng Lý Kiến Bân cảm thấy hơi sợ hãi, ông ta đá Kim Lệ Hồng: "Cô mẹ nó dạy dỗ được một thằng con trai thật là ngoan."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!