Chương 49: (Vô Đề)

Lữ Tấn: "Năm đó tôi gọi cho cậu mấy chục lần, cậu cũng không nghe, còn coi tôi là anh em không?"

Lý Hà Nghiên cười nói: "Đã lâu như vậy, cậu còn nhắc tới sao?"

Lữ Tấn giơ tay gãi mặt, sau đó liếc nhìn Lý Hà Nghiên: "Kỳ thật tôi vẫn luôn muốn hỏi, năm đó chuyện gì xảy ra, tại sao đột nhiên phải nghỉ học."

Lý Hà Nghiên híp mắt, nhàn nhạt nói: "Xảy ra chút chuyện."

Lữ Tấn thấy anh không muốn, liền từ bỏ, dù sao người cũng quay về rồi, bèn nói: "Tháng mười một có cuộc thi khu vực ở Dương Thành, chúng ta thử một lần đi?"

Lý Hà Nghiên: "Được."

Lữ Tấn: "Vậy nửa tháng này cần phải luyện tập nhiều hơn."

Lý Hà Nghiên không để ý: "Luyện thôi."

Lữ Tấn trêu chọc hắn: "Đồng ý nhanh như vậy, chẳng phải cậu đang hẹn hò sao? Tình huống không giống nhau, không cần nói với đàn chị Ngụy một câu à?"

Lý Hà Nghiên giật mình, đây quả nhiên là vấn đề.

Tối hôm đó khi anh ra khỏi phòng máy tính, Lý Hà Nghiên lấy điện thoại di động ra và gửi cho Ngụy Dư một tin nhắn, nói rằng anh phải ở trong phòng máy tính nửa tháng, có lẽ không có nhiều thời gian để tìm cô.

Ngụy Dư nghĩ một hồi vẫn trả lời tin nhắn của anh, bảo anh luyện tập cho tốt.

Lý Hà Nghiên nhìn tin nhắn này, khóe miệng hơi cong lên, cô chẳng qua là miệng dao găm tâm đậu hũ mà thôi.

Nửa tháng qua, khi không có tiết học, Lý Hà Nghiên hầu như là ở trong phòng máy tính, thường thường ra khỏi phòng máy tính đã gần một, hai giờ sáng. Trên bầu trời có vài ngôi sao, tòa nhà giảng dạy xung quanh cũng yên tĩnh không tiếng động.

Lữ Tấn duỗi người: "Làm bài đến mức đầu óc không xoay được nữa, thật mẹ nó sảng khoái."

Lý Hà Nghiên cười khẽ, cảm giác này thực sự không tồi.

Các vòng loại khu vực thường từ tháng 9 đến tháng 12. Gần đây, trong trường tổ chức một cuộc thi hàng tuần để chọn ra 2 đội đại diện cho trường tham gia cuộc thi cấp khu vực.

Sau nửa tháng huấn luyện, đội của Lý Hà Nghiên đã được chọn để tham gia cuộc thi khu vực ở Dương Thành vào tháng 11. Lý Hà Nghiên thở phào nhẹ nhõm, anh gửi tin nhắn cho Ngụy Dư, hỏi cô đang ở đâu.

Ngụy Dư: Nghe giảng ở trường.

Lý Hà Nghiên trực tiếp bấm gọi điện thoại, bên kia cô cố ý đè thấp giọng, Lý Hà Nghiên cau mày đứng ở trước cửa sổ: "Phòng nào?"

Ngụy Dư thấp giọng nói: "302, tòa C."

Lý Hà Nghiên: "Được, chờ anh."

Ngụy Dư buông điện thoại di động xuống, bài giảng hôm nay được lãnh đạo nhà trường đặc biệt mời giáo sư Bành, hiệu trưởng trường Truyền thông của Đại học Z, đến phát biểu. Giáo sư Bành đã gần bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất trẻ trung. Đứng trên bục giảng, ông ấy không có vẻ mặt nghiêm trang của một nhà giáo già mà lời nói rất hài hước thú vị, khiến cho các sinh viên ở dưới thỉnh thoảng bật cười.

Trong tiếng cười phá lên, Lý Hà Nghiên ngang nhiên từ cửa sau đi vào, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.

Ngụy Dư quay đầu nhìn anh: "Anh không cần huấn luyện à?"

"Sáu giờ mới bắt đầu," anh nói.

Ngụy Dư không nói gì, quay đầu nhìn về phía bục giảng. Lý Hà Nghiên không quan tâm đến bài phát biểu, luôn cúi đầu nghịch điện thoại. Một lúc sau, anh dường như không thể ngồi yên, thấp giọng hỏi: "Em không cảm thấy nhàm chán sao?"

Ngụy Dư nghiêng đầu, không mặn không nhạt nói: "Nếu như cảm thấy nhàm chán anh có thể đi trước."

Lý Hà Nghiên cười nói: "Em nghĩ anh sẽ đi sao?"

Ngụy Dư lại liếc anh một cái, thoáng thấy dưới mi mắt anh có chút quầng thâm, có thể nhìn ra nửa tháng qua, đại khái là ngày nào anh cũng thức khuya làm đề thi, cô mềm mỏng hơn: "Không phải anh thấy chán à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!