Chương 47: (Vô Đề)

Sau khi đến Đại học Thanh Hoa, Lý Hà Nghiên đi thẳng đến văn phòng của giáo sư Chung. Sáng nay thầy Chung có tiết dạy, tan học xong ông cố ý không về mà ở văn phòng đợi Lý Hà Nghiên.

Lý Hà Nghiên gõ cửa đi vào, thầy Chung đứng dậy nhìn anh một lượt: "Cuối cùng quay trở về rồi."

Lý Hà Nghiên gọi một tiếng thầy.

Thầy Chung đứng dậy từ sau bàn làm việc, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, thấy Lý Hà Nghiên vẫn đứng đó, ông chỉ vào chiếc ghế đối diện: "Em đứng đó làm gì? Có muốn tôi mời em ngồi không?"

Lý Hà Nghiên mỉm cười, đặt chiếc ba lô màu đen lên ghế sofa rồi ngồi xuống.

Giáo sư Chung bưng bình giữ nhiệt lên, uống một ngụm trà: "Lữ Tấn trốn học đi đón em à?"

"Không chuyện gì có thể giấu thầy được."

Giáo sư Chung khịt mũi nói: "Nó còn dám trốn tiết của tôi, đúng là gan lớn mà."

Lý Hà Nghiên mỉm cười.

Thầy Chung đặt bình xuống, lấy chìa khóa đưa cho anh: "Đây là chìa khóa ký túc xá, các phòng ký túc xá khác đã hết chỗ rồi, chỉ còn phòng này thôi, em ở một mình có được không?"

"Một mình yên tĩnh." Lý Hà Nghiên thản nhiên nói, "Còn có thể mang bạn gái về ký túc xá."

Thầy Chung chỉ vào anh, "Tiểu tử cậu đừng làm bậy nha."

"Em nói đùa thôi."

Lý Hà Nghiên không ở trong văn phòng bao lâu, anh đi đến phòng giáo vụ báo cáo, sau đó trở về ký túc xá. Lữ Tấn không có tiết học buổi chiều nên đến xem náo nhiệt: "Sinh viên Đại học Thanh Hoa ở một mình một phòng, cũng chỉ có cậu được đãi ngộ như vậy. Giáo sư Chung mở cửa sau cho cậu đúng không?"

"Vậy cậu đi kêu giáo sư Chung mở cửa sau cho cậu đi."

"Tôi không dám, mọi người đều biết thầy Chung coi cậu như con ruột của mình." Lữ Tấn nói.

Lý Hà Nghiên ném túi lên giường đi vào phòng vệ sinh, Lữ Tấn đi theo anh ra ban công: "Buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi, xem như chào mừng cậu."

Lý Hà Nghiên nhướng mày: "Đại Hắc đâu?"

"Cậu ấy còn có lớp học, giờ này đang đi học." Lữ Tấn nói, "Có đi hay không, nhân tiện nói về đội huấn luyện."

Lý Hà Nghiên nhìn Lữ Tấn nói: "Không phải Đại Hắc đã rời đội từ lâu rồi sao?"

Lữ Tấn hừ một tiếng: "Cậu trở về thì không giống nữa, đừng nói đoạt giải, còn phải đoạt giải vô địch thế giới thì cuộc sống đại học này mới trọn vẹn đúng không?"

Lý Hà Nghiên cười nhạt.

Sau cuộc điện thoại ngày hôm đó, Ngụy Dư không gặp Lý Hà Nghiên ở Thanh Hoa, cô cũng không biết thời gian chính xác khi nào anh trở lại trường. Chiều nay sau khi tan học, một đàn anh gửi tin nhắn trong nhóm, nói tối nay sẽ tổ chức một buổi gặp mặt, mọi người cùng nhau ăn cơm để làm quen.

Vẫn còn vài tiếng nữa mới đến giờ hẹn.

Ngụy Dư trở lại ký túc xá, Vương Tuyết gần đây hiếm khi ở trong ký túc xá, cô ấy học chuyên ngành hóa học nên dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm.

Trong ký túc xá, Ngụy Dư đọc sách chuyên khảo về truyền thông mà giáo sư hướng dẫn chỉ định. Giáo sư của Ngụy Dư họ Trang, tên đầy đủ là Trang Vịnh Mai, là phó hiệu trưởng của Trường Truyền thông, ngoài nhiệm vụ giảng dạy, bà ấy thường có những việc khác phải làm. Dù bận rộn nhưng bà vẫn có trách nhiệm với học sinh của mình. Mỗi tuần bà sẽ cho nghiên cứu sinh đọc thư mục ngoài, cũng sẽ đặt câu hỏi dựa trên đó.

Ngụy Dư đọc sách hai tiếng đồng hồ, thấy sắp đến giờ, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài. Đúng lúc gặp Vương Tuyết vừa trở về, vẻ mặt cô ấy có chút mất tự nhiên, hốc mắt đỏ bừng.

Ngụy Dư nhìn qua Vương Tuyết: "Đàn chị?"

Vương Tuyết thấp giọng nói: "Không sao đâu" rồi vội vã vào phòng, đóng cửa lại.

Ngụy Dư đứng ở cửa nhíu mày nhìn một hồi, cuối cùng vẫn là không giơ tay gõ cửa, dù sao không phải ai cũng muốn người khác nhìn thấy bộ mặt lúng túng của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!