Chương 46: (Vô Đề)

Khi Lý Hà Nghiên khăng khăng xin nghỉ học, giáo sư Chung không đồng ý mà trực tiếp cho anh nghỉ học tạm thời. Hai ngày trước khi trở về Gia Thành, Lý Hà Nghiên đã gọi điện thoại cho giáo sư Chung.

Ngay khi giáo sư Chung nhận được cuộc gọi của Lý Hà Nghiên, ông đã mắng anh vài câu trước. Lý Hà Nghiên không nói gì, dựa vào lan can, lẳng lặng nghe, mặc cho ông mắng mình thỏa thích.

Giáo sư Chung gần như đã mắng xong, nhấp một ngụm trà: "Tiểu tử cậu còn nhớ gọi điện thoại cho tôi sao?"

Lý Hà Nghiên cười nói: "Giáo sư, em có một chuyện muốn nhờ thầy."

Giáo sư Chung dường như đã đoán được điều gì đó, hỏi thẳng: "Định quay lại à?"

Lý Hà Nghiên ừ một tiếng.

Giáo sư Chung thở dài, liên tục nói: "Trở về cũng tốt, trở về cũng tốt, khi nào thì trở về Gia Thành?"

"Thứ hai tuần sau."

Giáo sư Chung: "Về thủ tục đi học lại, tôi sẽ liên hệ giáo viên phòng giáo vụ trước, đến lúc đó cậu trực tiếp quay lại là được."

Lý Hà Nghiên gọi điện cho giáo sư Chung chính là để làm thủ tục đi học lại. Đại học Thanh Hoa có quy định về thủ tục quay lại trường, trước khi khai giảng một tuần cần phải nộp đơn xin quay lại trường. Hai người cũng không nói chuyện điện thoại quá lâu, khi sắp cúp điện thoại, giáo sư Chung nghiêm túc nói: "Hà Nghiên, thầy ở trường học chờ em."

Lý Hà Nghiên đứng trên ban công một lúc, ông ngoại từ trong phòng đi ra, hỏi: "Đã mua vé máy bay chưa?"

Lý Hà Nghiên: "Mua rồi ạ, ông ở bên này, nếu có chuyện gì thì tìm chú Uông."

Ông ngoại nói: "Ông là một ông già, một chân đã đặt vào quan tài rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cháu đừng lo lắng cho ông, ở Gia Thành hoàn thành việc học là được."

Buổi chiều, Lý Hà Nghiên tranh thủ trở về phòng trọ, thu dọn máy tính cùng mấy cuốn sách, ngoài ra không còn thứ gì khác, Lý Hà Nghiên ném chìa khóa xe cho Uông Dương: "Xe giao cho cậu."

Uông Dương không khách khí với Lý Hà Nghiên, đem chìa khóa cất vào trong túi: "Vậy máy giặt trong phòng này?"

Lý Hà Nghiên nói: "Cậu xem rồi xử lý, có thể bán thì bán đi."

Uông Dương: "Được, vừa rồi Hoàng Tử gửi tin nhắn, nói tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Gần đây Hoàng Tử đã tìm được một công việc, làm việc trong một cửa hàng sửa chữa ô tô, mức lương không tồi. Tối nay, chỉ có vài người họ và Trình Tiểu Vũ. Uông Dương đã gọi đồ ăn từ nhà hàng đối diện tiểu khu và giao trực tiếp đến nhà.

Hoàng Tử vừa ngồi xuống đã mở một lon bia: "Anh Nghiên, tại sao cậu lại quyết định quay lại Gia Thành?"

Lý Hà Nghiên tựa vào ghế: "Cũng không thể cứ như vậy cả đời được."

"Cũng đúng." Hoàng Tử uống một ngụm rượu, có chút buồn bực nói: "Lần này ba tôi phải phẫu thuật, tôi cảm thấy trước kia mình cũng quá loạn rồi."

Một thời gian trước, ba của Hoàng Tử đi khám sức khỏe và phát hiện ra vấn đề về gan, sau khi phẫu thuật, ông trả một số tiền lớn và phải uống thuốc điều trị, lúc này Hoàng Tử mới không chơi bời lêu lổng nữa mà tìm được việc làm .

Uông Dương: "Được rồi, ít nhất chú tôi còn may mắn, chỉ cần người còn sống, tiền bạc không thành vấn đề."

Trình Tiểu Vũ nhướng mày: "Tối nay là đại hội ngẫm lại à?"

Hoàng Tử: "Chị Vũ, cậu phá hỏng không khí quá đấy."

Gần mười giờ tối mới kết thúc, Hoàng Tử uống nhiều quá, trực tiếp vào phòng Uông Dương ngủ. Uông Dương đưa Trình Tiểu Vũ về, khi trở lại, Lý Hà Nghiên vẫn đang đứng trên ban công hút thuốc.

Uông Dương bỏ qua một bàn đồ ăn thừa, đi tới ban công nói: "Hoàng Tử đâu, say nhanh như vậy?"

Lý Hà Nghiên khẽ cười một tiếng, hút điếu thuốc: "Ngủ trong phòng cậu."

Uông Dương cũng tự mình châm một điếu thuốc: "Anh Nghiên, cậu đã nói cho Ngụy Dư biết cậu sắp quay về chưa?"

Lý Hà Nghiên cắn điếu thuốc, dừng lại: "Tôi vẫn chưa nói với cô ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!