Chương 45: (Vô Đề)

Lý Hà Nghiên đặt lon bia trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn: "Sao?"

Uông Dương: "Cậu biết mà, Ngụy Dư sẽ không đợi cậu quá lâu."

Lý Hà Nghiên khép hờ hai mắt: "Cho nên, cậu muốn đuổi theo cô ấy à?"

Vẻ mặt Uông Dương khó xử, vuốt vuốt mặt: "Cậu nhận ra rồi à? Lúc cô ấy mới chuyển đến đây tôi đã thích cô ấy rồi, sau này nhận ra không hợp lắm nên tôi đã từ bỏ từ lâu rồi. Bây giờ tôi không có suy nghĩ đó với cô ấy."

Lý Hà Nghiên thờ ơ ừ một tiếng.

Uông Dương: "Hiện tại tôi không còn tình cảm với cô ấy, nhưng có lẽ cũng có những nam sinh khác thích cô ấy, Ngụy Dư cũng không tồi. Anh Nghiên, dì Kim đã đi hơn một năm rồi, cậu không nên sống như thế này. Cậu không giống chúng tôi."

Lý Hà Nghiên khẽ chậc một tiếng, liếc mắt nhìn: "Cậu cũng bị cô lây nhiễm?"

Uông Dương cười nói: "Bọn tôi đều vì tốt cho cậu."

Lý Hà Nghiên ném hộp thuốc lá cho Uông Dương, Uông Dương nhận lấy, mở hộp ra: "Hai ngày nay có phải cậu chọc giận Ngụy Dư không, cô ấy còn mắng cậu."

"Mắng cái gì?"

"Nói tính tình cậu như cẩu." Uông Dương không che giấu, "Anh Nghiên, khi nào cậu định đi thăm dì Kim?"

Lý Hà Nghiên ánh mắt mơ hồ, dừng một chút: "Hai ngày nữa."

Uông Dương: "Vậy tôi đi cùng cậu."

Lý Hà Nghiên lắc đầu: "Không cần, tôi đi một mình."

"Cũng được."

Kể từ khi Kim Lệ Hồng qua đời, Lý Hà Nghiên chưa bao giờ đến đây kể cả vào ngày giỗ của bà và tết thanh minh. Trong tiềm thức, anh cảm thấy rằng nếu anh không đến nơi này, Kim Lệ Hồng dường như vẫn còn sống.

Trên bia mộ bằng đá cẩm thạch màu xám là khuôn mặt của một người phụ nữ xinh đẹp nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Người ta nói tướng từ tâm sinh ra, có thể thấy chủ nhân của tấm bia mộ lúc sinh thời là một người hiền lành.

Lý Hà Nghiên hai tay đút túi đứng ở trước mộ, gió thổi làm tóc anh rối tung.

Tiếng lá cây xào xạc vang vọng trên núi, xa xa có một bóng người mờ nhạt trên bậc thang.

Ôn Đông Hải đi tới, nhìn thấy Lý Hà Nghiên trước bia mộ, sửng sốt hai giây: "Đến thăm mẹ cháu à."

Ánh mắt Lý Hà Nghiên rơi xuống khuôn mặt của Ôn Đông Hải, gật đầu nhẹ. Ôn Đông Hải đặt bông hoa cúc trong tay trước bia mộ, hai tay chống lên đầu gối, vừa định đứng lên thì nghe thấy giọng nói của Lý Hà Nghiên phía sau: "Chú Ôn, vào ngày mẹ cháu xảy ra chuyện, chú có ở đó không?" 

Ôn Đông Hải đang chuẩn bị đứng dậy cả người sững sờ, sau đó chậm rãi đứng thẳng người, nhìn về phía khuôn mặt người phụ nữ trên bia mộ: "Lúc ấy chú đang ở công trường, hôm sau ngày xảy ra chuyện chú mới biết."

Lý Hà Nghiên cau mày.

"Nghiên Tử, chú và mẹ con đều trong sạch." Ôn Đông Hải nhìn Lý Hà Nghiên, "Người khác không tin nhưng cháu phải tin mẹ cháu."

Lý Hà Nghiên: "Cháu không nói không tin, mẹ cháu không phải loại người sẽ làm chuyện như vậy."

Ôn Đông Hải và Kim Lệ Hồng quen biết nhau từ khi còn nhỏ, sau đó Ôn Đông Hải cùng một số người dân làng đến các thành phố khác để tìm việc làm nên mất liên lạc với Kim Lệ Hồng. Khi ông trở lại lần nữa, Kim Lệ Hồng đã lãnh chứng với Lý Kiến Bân. Lý Kiến Bân uống rượu say liền đánh người. Khi Ôn Đông Hải nghe thấy điều này, ông đến để khuyên ngăn, dần dần, những người ngồi lê đôi mách trong tiểu khu bắt đầu vu khống cho hai người họ.

Lý Kiến Bân không có văn hóa nhưng thích uống rượu. Trước khi kết hôn với Kim Lệ Hồng, ông ta vẫn có một công việc đàng hoàng, nhưng sau khi nhà máy đóng cửa, ông ta thất nghiệp nên dứt khoát ăn vạ trong nhà ăn no chờ chết, thường giao du với mấy kẻ thích uống rượu. Thỉnh thoảng, nghe được những lời đó, ông ta uống nhiều rượu xong về nhà sẽ đánh đập Kim Lệ Hồng, trách Kim Lệ Hồng sống không đứng đắn khiến ông ta mất mặt trước đám anh em.

Ôn Đông Hải thở dài: "Chú hối hận nhất chính là, năm đó đã đi Lâm Thành."

Lý Hà Nghiên không nói gì, đi xuống bậc thang.

Nếu có thứ gọi là thuốc hối hận trên đời này, thì có lẽ anh sẽ có thể nhận được cuộc gọi đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!