Ngày hôm sau, Lý Hà Nghiên tỉnh dậy, trong phòng khách không có ai, chăn được gấp gọn gàng đặt trên tay vịn. Đôi mắt anh rơi xuống ghế sofa và nhìn chằm chằm một lúc. Có tiếng mở cửa, anh nhìn sang.
Ngụy Dư mở cửa, bắt gặp ánh mắt của Lý Hà Nghiên, vẻ mặt cô lãnh đạm: "Em mua bữa sáng, qua đây ăn một chút."
Lý Hà Nghiên đi tới, ngồi vào bàn ăn. Ngụy Dư đưa cho anh một bát cháo, còn cô thì cầm thìa ăn bát của mình.
Hai người cách nhau một cái bàn, ăn sáng trong im lặng.
Ngụy Dư ăn được nửa bát thì như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Hôm nay em định đi thăm bà ngoại anh."
Lý Hà Nghiên cầm đũa dừng một chút, nhíu mày nói: "Không cần."
Ngụy Dư: "Em đi thăm bà ngoại, không liên quan gì đến anh, khi còn sống bà đối xử với em rất tốt, nếu anh không đi thì em đi cùng Uông Dương."
Lý Hà Nghiên nhẹ giọng nói: "Tùy em."
Ngụy Dư lại nói: "Em đặt vé máy bay ngày mai trở về Gia Thành, đêm nay vẫn phải ở lại nhà anh."
Lý Hà Nghiên ngước mắt nhìn cô, Ngụy Dư nói xong, không đợi anh đáp lại, cúi đầu tiếp tục húp cháo.
Ăn sáng xong, Ngụy Dư thu dọn bát đĩa.
Lý Hà Nghiên đứng bên cửa sổ, rút một điếu thuốc, nhìn bóng dáng bận rộn của Ngụy Dư trong bếp, cô mặc một chiếc áo len cut
-out màu hoa mai và một chiếc váy denim ôm sát hông, đôi chân dưới váy thon thả mượt mà.
Lý Hà Nghiên cắn điếu thuốc, yên lặng nhìn một hồi, sau đó cô đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt Lý Hà Nghiên cứng đờ, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Ngụy Dư nói: "Em đi ra ngoài một lát."
Lý Hà Nghiên không động, Ngụy Dư xách túi đi ra ngoài.
Uông Dương đã đợi sẵn ở dưới sân.
Khi Ngụy Dư đi xuống, Uông Dương đang ngồi trong xe, nhìn thấy Ngụy Dư đi ra, xuống xe, cười với cô.
Bóng dáng của hai người bên cạnh chiếc xe dưới sân lọt vào mắt anh, Lý Hà Nghiên cau mày, rít một hơi thuốc cho đến khi chiếc xe lái đi, không nhìn thấy nữa bóng xe nữa Lý Hà Nghiên mới đóng cửa sổ và quay trở lại phòng.
Ngụy Dư lên xe, thắt dây an toàn, Uông Dương lái xe ra khỏi tiểu khu: "Cô có nói với anh Nghiên là muốn đi thăm bà ngoại không?"
"Nói rồi."
Uông Dương: "Hôm nay tâm trạng cậu ấy thế nào?"
"Vẫn như vậy." Ngụy Dư thấp giọng mắng một câu, "Tính tình như cẩu."
Uông Dương nghe vậy thì mỉm cười liếc nhìn Ngụy Dư, không ngờ cô lại mắng người khác: "Chắc cậu ấy không muốn cô nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cậu ấy, con trai không muốn cô gái mình thích nhìn thấy mặt yếu ớt của họ."
Ngụy Dư quay đầu nhìn Uông Dương: "Lúc xảy ra chuyện của ba mẹ, anh ấy cũng như vậy sao?"
Uông Dương chìm vào hồi ức: "Sau bảy ngày đầu tiên của dì Kim, cậu ấy mới trở về, lúc trở về nhìn có chút ủ rũ, tôi nghĩ trong những ngày không về chắc cậu ấy cũng không dễ chịu lắm."
Ngụy Dư yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Uông Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cô chia tay anh Nghiên, một phần là đánh cược cậu ấy sẽ quay về Gia Thành phải không?"
Cửa sổ hé mở có gió thổi vào, Ngụy Dư đưa tay vén tóc ra sau tai, ánh mắt nhìn phía trước: "Tôi cũng không biết là đánh cược hay không."
Uông Dương do dự: "Ý của tôi là, nếu như anh Nghiên không quay đầu lại, hai người sẽ thật sự chia tay nhau sao?"
Ngụy Dư khẽ ừ một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!