Chương 39: (Vô Đề)

Trình Tiểu Vũ nghe thấy những lời này, hung hăng nói: "Tôi đâu có điên? Tôi nói có sai không? Cậu hỏi Lý Hà Nghiên xem, sau khi cô ta vào Thanh Hoa, hai người họ có chia tay không?"

Uông Dương: "Chị Vũ, nếu như Ngụy Dư và anh Nghiên thật sự chia tay nhau thì đó cũng là chuyện của bọn họ."

Trình Tiểu Vũ còn muốn nói nữa, Lý Hà Nghiên ném chìa khóa trong tay xuống bàn, sắc mặt lạnh lùng: "Còn muốn ăn không?"

Trình Tiểu Vũ mím môi đáp trả: "Tôi không ăn được, muốn ăn các cậu đi mà ăn."

Uông Dương sợ cô ấy uống nhiều sẽ xảy ra chuyện nên ra ngoài tìm. Hoàng Tử hắng giọng, cùng Kinh Kinh nhìn nhau vài giây rồi hỏi Lý Hà Nghiên: "Anh Nghiên, hai người thật sự định chia tay sao?"

Lý Hà Nghiên nhướng mắt, lạnh lùng nói: "Còn chưa xong phải không?"

Kinh Kinh chọc vào cánh tay của Hoàng Tử, nháy mắt với hắn và nói thầm, "Đi thôi."

Hai người đứng dậy, khi Hoàng Tử đi ngang qua Ngụy Dư, khinh thường mắng câu: "Cái quái gì vậy."

Chiếc bàn lớn đột nhiên trống không, chỉ còn lại cô và Lý Hà Nghiên.

Lý Hà Nghiên nhìn Ngụy Dư, nhẹ giọng hỏi: "Em tức giận sao?"

Ngụy Dư lắc đầu nói: "Không có." Cô thật sự không tức giận, ngược lại còn mừng vì bên cạnh anh có một nhóm bạn như vậy, tuy rằng cô không thích Hoàng Tử lắm, nhưng ít ra hắn đối với Lý Hà Nghiên là thật lòng, không phải là một người bạn xấu tìm đến chỉ để lợi dụng.

Sau khi ồn ào như vậy, hai người họ không có hứng thú tiếp tục ăn, vì vậy Lý Hà Nghiên gọi ông chủ thanh toán.

Trời còn chưa tối, đèn đường đã sáng, gió đêm thổi qua mang theo cảm giác oi bức ngột ngạt.

Xe buýt từ xa đi tới dừng lại ở trạm. Ngụy Dư và Lý Hà Nghiên lần lượt lên xe, bên ngoài cửa sổ là một tòa nhà tự xây bằng gạch đỏ lộ ra ngoài, nơi này được coi là một khu tương đối đổ nát của thành phố Y.

Lý Hà Nghiên ngồi ở ghế phía sau cô, Ngụy Dư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Em đã nói chuyện với chủ nhà về việc trả phòng rồi."

Lý Hà Nghiên nhìn chằm chằm vào sườn mặt cô, nhíu mày: "Khi nào trả?"

Sắc mặt Ngụy Dư không thay đổi: "Chờ khi em quay lại từ Hoài thành."

Một số đồ trong căn phòng thuê của cô, một số cần thiết gần như đã gửi hết đi, cô dự định sẽ vứt bỏ những thứ không cần thiết vào lúc đó.

Hai người không nói gì cho đến khi xe dừng ở cổng Nam, vừa xuống xe, trong đầu Ngụy Dư chợt lóe lên một ý nghĩ, liệu đây có phải là lần cuối cùng cô và Lý Hà Nghiên đi đến cùng một đích chung không?

Cô ngơ ngẩn nhìn bóng lưng anh, Lý Hà Nghiên đột nhiên quay đầu, bắt gặp ánh mắt của cô, thấp giọng hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Ngụy Dư lắc đầu: "Không có gì."

Đi ngang qua quán bi-a, có người gọi Lý Hà Nghiên vào chơi hai ván, Lý Hà Nghiên nghiêng đầu nhìn Ngụy Dư hỏi ý kiến, Ngụy Dư nói: "Vào chơi đi, em nhìn anh chơi."

Lý Hà Nghiên cười khẽ một tiếng, nhấc chân bước vào quán bi-a.

Thấy hai người trao đổi qua lại, nam sinh đùa giỡn nói: "Lý Hà Nghiên, bây giờ chơi bi

-a mà cậu còn phải hỏi ý kiến ​​bạn gái sao? Giỏi nhỉ?"

Lý Hà Nghiên cười cười, từ trong góc tường lấy ra một cây cơ: "Cậu quản à?"

Nam sinh chửi một câu, ánh mắt lại rơi xuống Ngụy Dư, nói: "Nhưng mà chị dâu lớn lên không tồi a."

Lý Hà Nghiên hai tay chống ở trên mặt bàn, thản nhiên nói: "Nhìn nữa, tôi móc mắt cậu đấy."

Ngụy Dư đi tới nhìn anh, Lý Hà Nghiên quay đầu nhìn cô: "Anh chơi hai ván thôi."

Một lúc sau, một vài nam sinh lần lượt bước vào quán bi-a. Chẳng mấy chốc, không gian tràn ngập mùi khói thuốc, bóng đèn trắng treo phía trên bàn bi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!