Chuông cửa vang lên, Uông Dương từ trong phòng bếp đi ra, miệng lẩm bẩm: "Mẹ, mẹ lại mời ai tới ăn cơm nữa vậy?"
"Mẹ không mời ai nữa mà."
"Chẳng lẽ là ba? Không phải còn đang chở khách sao?"
Uông Dương mở cửa: "Mẹ kiếp, sao lại là cậu?"
Trình Tiểu Vũ nói: "Làm sao, không cho tôi tới à? Dì Lan đâu?"
"Ở phòng bếp." Uông Dương hừ một tiếng, "Không phải nói phải trực ca đêm sao?"
"Tôi đổi ca với đồng nghiệp."
Trình Tiểu Vũ thay dép lê, nhìn thoáng qua một đôi giày bệt màu mận được đặt ở lối vào, thuận miệng hỏi: "Giày này là của ai vậy? Cậu có bạn gái rồi à?"
"Tôi có bạn gái hay không, cậu không biết à?" Uông Dương nói, "Của Ngụy Dư."
Trình Tiểu Vũ mím môi, Uông Dương cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, nói với cô ấy: "Đừng cố chấp nữa, anh Nghiên đã ở bên người ta rồi, Phật gia đều nói thà phá một cây cầu còn hơn phá mối hôn sự."
"Cái gì mà Phật gia nói? Hơn nữa hai người bọn họ cũng không có kết hôn." Trình Tiểu Vũ bĩu môi.
Uông Dương nắm lấy cánh tay Trình Tiểu Vũ, nhìn chằm chằm Trình Tiểu Vũ một lúc: "Cậu thật sự không phải muốn làm cái gì chứ? Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, cậu đừng nháo đấy."
"Sợ cái gì? Cũng không phải là phá cậu với bạn gái của cậu."
"Tôi mà có bạn gái, nếu cậu dám phá, cậu có tin tôi không cho cậu vào nhà của tôi nữa không?"
"Chậc chậc, cậu tưởng tôi thích đến lắm à." Trình Tiểu Vũ trợn tròn mắt.
Khi Ngụy Dư từ phòng vệ sinh đi ra, cô thấy Uông Dương và Trình Tiểu Vũ thì thầm điều gì đó ở cửa, Lý Hà Nghiên không ở trong phòng khách mà đang hút thuốc ngoài ban công.
Ngụy Dư ngồi xuống sô pha, khi Trình Tiểu Vũ đi vào không thèm ngó ngàng tới cô, đi theo Uông Dương vào bếp, tặng quà cho dì Lan.
Dì Lan nói: "Trong nhà không có nước tương, Uông Dương, con đi mua một chai đi."
"Dì ơi, để cháu đi." Trình Tiểu Vũ lại nhìn Ngụy Dư, cười nói: "Ngụy Dư, cô có thể đi cùng tôi không?"
Uông Dương sợ Trình Tiểu Vũ làm bậy, vội vàng nói: "Tôi đi cùng cậu, đi mua nước tương còn cần người đi cùng, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Ngụy Dư nói: "Tôi đi cùng Tiểu Vũ, cậu đi giúp dì đi."
Ngụy Dư và Trình Tiểu Vũ đi ra ngoài.
Uông Dương đi tới ban công: "Anh Nghiên, vừa rồi Tiểu Vũ mới cùng Ngụy Dư ra ngoài mua xì dầu, hai người họ định đánh nhau à? Hay là để tôi lén đi theo xem."
Lý Hà Nghiên ngừng hút thuốc và mỉm cười: "Không đánh nhau đâu."
Uông Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy Ngụy Dư tính tình lạnh nhạt, hẳn là sẽ không đánh nhau với Tiểu Vũ.
Trong hành lang bụi bặm.
Trình Tiểu Vũ đi trước, Ngụy Dư theo sau, không ai cố gắng phá vỡ sự im lặng.
Khi xuống tầng một, Trình Tiểu Vũ đột nhiên nói: "Có phải cô chướng mắt tôi không?"
Ngụy Dư dừng bước, cho rằng Trình Tiểu Vũ có chút trẻ con, cô cười nói: "Tôi không nghĩ như vậy."
"Vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!