Sau khi Ngụy Dư ăn xong một phần sủi cảo, Lý Hà Nghiên thanh toán, cả hai bước ra khỏi tiệm mì.
Ngụy Dư nói: "Thật ra anh không cần trả tiền cho em."
Lý Hà Nghiên đút hai tay vào túi, tùy tiện ừ một tiếng, đầy có lệ.
Ngụy Dư nhìn anh liền biết anh còn có chút chủ nghĩa đàn ông, dù sao lần trước đi chơi cùng đám Tống Lộ, anh tùy tiện trả hai ngàn.
Hai người trở về phòng trọ, đi ngang qua lối vào của quán bi-a, bầu không khí bên trong không còn náo nhiệt như trước, bóng đèn trắng trên trần nhà chiếu sáng rực xuống tấm vải nhung màu xanh lục của bàn bi-a.
Ngụy Dư theo bản năng nhìn vào trong quán bi-a, Lý Hà Nghiên thấy cô như vậy bèn nói: "Em muốn chơi không?"
"Không."
"Anh dạy em?"
Ngụy Dư liếc nhìn bên trong, có nhiều nam sinh như vậy, cô tưởng tượng gì đó rồi lắc đầu: "Thôi."
Lên tầng bốn, Ngụy Dư đang muốn về phòng của mình, Lý Hà Nghiên giữ cô lại, cụp mắt nhìn cô: "Vào phòng anh ngồi đi."
Cánh cửa mở ra, không khí lạnh tràn ngập trong phòng ập vào mặt.
Ngụy Dư nói: "Lúc ra khỏi phòng anh không tắt điều hòa sao?"
Lý Hà Nghiên liếc nhìn máy điều hòa trên tường đang thổi hơi lạnh, thản nhiên nói: "Quên mất."
Ngụy Dư cầm lấy điều khiển từ xa, trực tiếp tắt điều hòa.
Lý Hà Nghiên cúi đầu và phát ra một tiếng cười.
Ngụy Dư liếc nhìn quần jeans treo ở đầu giường của anh, nhìn anh hỏi: "Cái này mặc rồi hay chưa mặc thế?"
Lý Hà Nghiên ngước mắt nhìn sang: "Mặc rồi."
Ngụy Dư nhíu mày, cầm lấy quần jeans đi vào phòng vệ sinh. Ánh mắt Lý Hà Nghiên nhìn theo cô, một lúc sau, có tiếng máy giặt chạy.
Lúc Ngụy Dư đi ra, Lý Hà Nghiên đang lười biếng dựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn cô.
Ngụy Dư nhướng mắt: "Sao vậy?"
"Không có gì." Lý Hà Nghiên trầm giọng nói: "Chỉ cảm thấy có bạn gái thật tốt."
Ngụy Dư: "Lát nữa có thể mang lên sân thượng phơi."
Lý Hà Nghiên ậm ừ, đi tới tủ quần áo, cởi áo thun ra, quay lưng về phía cô nói: "Anh đi tắm."
"Sao anh không—" Ngụy Dư thoáng thấy vết sẹo sáng màu to bằng ngón tay trên lưng anh, giọng cô ngập ngừng, "Lưng anh bị sao vậy?"
Lý Hà Nghiên liếc nhìn lưng mình, nhàn nhạt nói: "Hồi cấp hai bị ngã."
Lý Hà Nghiên đi vào phòng vệ sinh.
Ngụy Dư ngồi ở trên ghế, một lát sau, giọng nói Uông Dương từ ngoài cửa truyền đến, Uông Dương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ngụy Dư ở bên trong, liền nói: "Anh Nghiên đâu?"
"Trong phòng vệ sinh."
Uông Dương hiển nhiên là nghĩ sai rồi, đứng ở cửa: "Tôi có nên đi vào hay không?"
"Vào đi." Ngụy Dư đứng dậy, "Tôi cũng chuẩn bị quay về phòng mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!