Ngụy Dư trở về phòng, thu dọn tất cả quần áo trong vali vào tủ và gọi điện lại cho Tống Lộ, hẹn cô ấy buổi tối ra ngoài ăn cơm: "Không phải cậu về Hoài Thành rồi à?"
Ngụy Dư: "Tối hôm qua mình trở lại rồi."
"Sao không ở thêm hai ngày nữa?"
Ngụy Dư ngồi ở cuối giường, cười khổ nói: "Ở không nổi."
Tống Lộ im lặng một lúc, Tống Lộ ít nhiều cũng biết tình hình nhà Ngụy Dư: "Được, tối nay gặp, mình mời cậu ăn ngon."
Thay vì đến trung tâm thương mại, cả hai tìm một nhà hàng ở phố ẩm thực cổng Tây và ăn đơn giản.
Ngụy Dư đã kể cho Tống Lộ nghe về chuyện Chu Ngọc Như sắp xếp xem mắt cho cô, khi Tống Lộ nghe xong liền tức giận: "Cậu còn chưa tốt nghiệp mà đã vội vàng giới thiệu đối tượng cho cậu rồi, mẹ cậu đang nghĩ gì vậy?"
Ngụy Dư cầm ly nước chanh lên uống một ngụm. Cô đại khái đoán được một ít tâm tư của Chu Ngọc Như. Khi cô tốt nghiệp cấp ba và muốn đăng ký vào Đại học Y, Chu Ngọc Như không đồng ý, bà muốn để cô học một trường trong tỉnh, không cần phải đi xa như vậy.
Sau đó, chỉ khi Ngụy Chí Thành nói vài lời rằng cô đạt điểm cao như vậy trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng không có trường nào phù hợp trong tỉnh, vẫn nên đăng ký vào một trường tốt nhất, bao nhiêu người muốn vào đấy mà không đủ điểm.
Tống Lộ lại nói: "Vậy cậu còn chưa nói cho mẹ cậu biết về việc thi lên thạc sĩ à?"
"Chưa nói."
Ngụy Dư muốn đợi cho đến khi cô vượt qua kỳ thi.
Tống Lộ gật đầu: "Chưa nói là đúng, nếu không sẽ ảnh hưởng tâm trạng ôn tập của cậu."
Sau bữa tối, Tống Lộ nhận được điện thoại của Trần Kinh, cô ấy tạm biệt Ngụy Dư rồi rời đi.
Ban đêm gió mát, Ngụy Dư không muốn đi xe buýt nên cô chậm rãi đi bộ về. Trên đường đi, cô lại gọi cho Lâm Giang Uyển. Hôm nay điện thoại cô im lặng cả ngày, không nhận được cuộc gọi nào của Chu Ngọc Như.
Ngụy Dư hỏi Lâm Giang Uyển thái độ của Chu Ngọc Như như nào khi cô ấy nói với Chu Ngọc Như về việc cô trở lại thành phố Y vào tối hôm qua, Lâm Giang Uyển nói: "Cũng không có phản ứng gì, mẹ cậu chỉ nói đã biết, rồi cúp máy."
Ngụy Dư ừ một tiếng.
Lâm Giang Uyển nói, "Hôm nay mẹ cậu không liên lạc với cậu sao?"
"Không."
Lâm Giang Uyển: "Hôm nay mẹ mình đi chợ về, bà ấy nói về chuyện của cậu."
"Nói chuyện gì vậy?"
"Là dì hai của cậu gặp mẹ mình ở chợ, nói gì mà sắp xếp cho cậu đi thực tập ở Thành Phổ, nhưng cậu không bằng lòng, còn nói giới trẻ bây giờ nói như rồng leo, làm như mèo mửa." Lâm Giang Uyển nói thêm, " Dì hai của cậu thích nói xấu người khác, mẹ mình trách mắng dì cậu, nói cậu đã học đại học tốt như vậy mà lại quay về thị trấn làm giáo viên, lương chỉ có hai nghìn tệ một tháng, mặt của dì cậu tái mét luôn."
(*) "Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa" là để phê phán những người nói nhiều, nói những lời hoa mỹ, lắt léo, tham lam vơ vét cho mình, còn khi làm thì lười nhác.
Ngụy Dư cười nhẹ.
Lâm Giang Uyển nói vài câu nữa rồi cuối cùng nói: "Tạm thế này đi, mẹ gọi mình rồi, có cơ hội mình sẽ đến thành phố Y chơi với cậu."
Ngụy Dư trở về phòng trọ, khi cô lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì một tin nhắn trên WeChat gửi đến, là từ Lý Hà Nghiên.
Lý Hà Nghiên: "Còn cần đồ lót không?"
Đầu óc của Ngụy Dư sững sờ một lúc, sau đó cô mới nhớ lại vào buổi sáng cô mượn phòng tắm của anh để thay quần áo, cô đã thay luôn đồ lót mới, còn đồ bẩn kia quên không đem về.
Ngụy Dư rút chìa khóa, quay người, đi gõ cửa phòng của Lý Hà Nghiên.
Anh đang ở trong nhà, nhanh chóng tới mở cửa, giễu cợt nói: "Tôi còn tưởng cô không cần nữa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!