Lý Hà Nghiên dựa vào tường ngồi một lúc, trong hành lang yên tĩnh, Uông Dương gọi điện thoại đến.
"Anh Nghiên, cậu về rồi à?"
"Chưa."
Lý Hà Nghiên đứng dậy, trên đỉnh đầu đèn cảm biến sáng lên lần nữa, chiếu sáng hành lang đầy bụi.
"Vậy cậu ở chỗ nào?"
Uông Dương dừng lại, ngữ khí do dự: "Là ở nhà ba mẹ cậu sao?"
Lý Hà Nghiên nhàn nhạt mà ừ một tiếng, chuyển đề tài: "Đưa Tiểu Vũ về rồi?"
"Đưa về rồi. Tối nay cậu ấy uống nhiều quá, giống như tuyệt vọng vậy." Uông Dương nói: "Cậu ấy không mượn rượu nói linh tinh gì với cậu chứ?"
Lý Hà Nghiên chậm rãi đi xuống cầu thang, nói một câu: "Không nói gì."
Nhìn thấy vẻ mặt Trình Tiểu Vũ buồn bực, Uông Dương đại khái đoán được. Khi rời khỏi nhà của Lý Hà Nghiên vào đêm hôm đó, Trình Tiểu Vũ đã nói với anh ấy rằng đừng đi xem phim cùng. Uông Dương hiểu ý cô ấy, dù sao bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, làm sao mà không biết tâm tư nhỏ của cô ấy, cho nên anh ấy giả vờ như không biết, chiều theo ý cô ấy.
Uông Dương lại giữ anh lại: "Buổi tối cậu đến chỗ tôi đi, không phải là không có chỗ cho cậu ngủ."
"Không cần."
Lý Hà Nghiên ra khỏi tiểu khu, đứng ven đường bắt taxi, lúc trở lại căn phòng ở cổng Nam đã gần mười một giờ.
Trong hành lang yên tĩnh, anh quay đầu liếc nhìn cửa sổ phòng Ngụy Dư, đèn trong phòng đã tắt, hình như cô đã ngủ rồi. Sau khi mở cửa, Lý Hà Nghiên ném điện thoại lên giường và vào phòng vệ sinh đi tắm.
Sau khi tắm xong, anh để nửa thân trên trần bước ra ngoài, một tin nhắn được gửi đến.
Ngụy Dư: Cậu về rồi à?
Lý Hà Nghiên nhướng mày, cười nhẹ một tiếng, bấm điện thoại trả lời tin nhắn.
Lý Hà Nghiên: Còn chưa ngủ sao?
Ngụy Dư bọc mình trong chăn, nhẹ nhàng trở người. Đêm nay giấc ngủ của cô cực kỳ kém, nằm rất lâu mà không thấy buồn ngủ. Cũng không biết có phải mấy ngày nữa phải trở về Hoài thành nên trong lòng cô một mảnh hỗn độn.
Đang buồn chán nghịch điện thoại di động thì nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân và tiếng cửa mở, cô vô thức nhắn tin cho anh.
Ngụy Dư: Ừ.
Lý Hà Nghiên: Có đói không?
Ngụy Dư: ?
Lý Hà Nghiên: Đưa cô đi ăn khuya?
Ngụy Dư nhìn điện thoại, vẫn do dự.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
Ngụy Dư bật đèn mở cửa, Lý Hà Nghiên đang đứng ngoài cửa, mặc áo phông trắng quần jeans xanh, đôi mắt rũ xuống, mái tóc ướt bết trên trán: "Có đi không?"
Dường như anh vừa mới tắm xong, trên người có mùi sữa tắm mát lạnh dễ chịu.
Ngụy Dư dùng ngón tay nắm lấy nắm đấm cửa, vẻ mặt không thay đổi: "Chờ tôi thay quần áo."
Cánh cửa lại đóng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!