Chương 1: (Vô Đề)

Năm giờ sáng, trời còn chưa sáng.

Tống Lộ ra khỏi phòng, gõ cửa phòng ký túc xá bên cạnh: "Ngụy Dư, cậu dậy chưa ?"

Một lúc sau, sau cánh cửa truyền đến tiếng bước chân thưa thớt. Cửa mở ra, Tống Lộ nhìn cô tới, thở phào nhẹ nhõm: "Ngụy Dư, cậu cùng mình đi bệnh viện đi."

Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, hầu như tất cả học sinh trong toàn bộ ký túc xá đều rời đi. Trong ba tầng, chỉ có hai phòng ký túc của Ngụy Dư và Tống Lộ là vẫn có người ở.

Sắc mặt Tống Lộ tái nhợt, tối hôm qua cô cùng bạn bè ăn thịt nướng ở bên ngoài, trở về tắm rửa, nằm xuống được nửa tiếng thì bụng cô bắt đầu quặn lên, như bị một bàn tay vô hình nào đó tùy tiện xoa bóp.

Cả đêm trằn trọc không ngủ được, đến hơn năm giờ sáng không chịu nổi mới sang đánh thức Ngụy Dư.

Ngụy Dư và Tống Lộ vốn có quan hệ rất tốt, cô lập tức nói: "Vào ngồi một chút, mình đi thay quần áo."

Bọn họ bắt xe đến một bệnh viện gần đó, sau khi thử máu và chụp CT thì đã gần bảy giờ. Bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho Tống Lộ, Tống Lộ dựa vào vai Ngụy Dư mơ mơ màng màng chớp mắt một lúc.

Mũi tiêm thuốc giảm đau dần dần phát huy tác dụng, khuôn mặt vốn trắng bệch như tờ giấy của Tống Lộ đã lấy lại được chút máu. Cô nhắm mắt nghỉ ngơi nửa tiếng, tinh thần lúc này có vẻ rất tốt, quay đầu nhìn Ngụy Dư: "May mà cậu vẫn ở ký túc xá, nếu không mình thật không biết nên tìm ai. Cảm ơn cậu nhé."

Xung quanh hơi thở tràn ngập mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, Ngụy Dư lắc đầu: "Không có gì."

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, người gọi là Chu Ngọc Như, Ngụy Dư đứng dậy nói: "Mình đi nghe điện thoại."

Chu Ngọc Như: "Ngụy Dư, đặt vé về chưa?"

"Mẹ, con tìm được một công việc làm thêm, nghỉ hè con sẽ không về."

Chu Ngọc Như không đồng ý: "Trở về tìm việc làm thêm không phải thuận tiện hơn sao? Những học sinh khác về nhà, con ở ký túc xá, giáo viên có đồng ý cho con ở không?"

Ngụy Dư ngữ khí không thay đổi: "Con nói với giáo viên rồi."

Những lời của Ngụy Dư tất nhiên là nói dối Chu Ngọc Như, trường học sẽ không cho phép sinh viên ở trong ký túc xá trong những ngày nghỉ, dù sao nếu có chuyện gì xảy ra, trường học sẽ phải gánh chịu rủi ro.

Sau khi cúp điện thoại, Tống Lộ nhìn cô: "Việc tìm phòng trọ của cậu thế nào rồi?"

Ngụy Dư nói: "Chủ nhà hẹn mình lúc sáu giờ tối đến xem nhà."

"Nhà tự xây ở cổng trường phía Nam?"

"Ừ."

Đối diện với cổng Nam của trường là một ngôi nhà tự xây lộ ra gạch đỏ, khu vực này thuộc khu chuyển đổi đô thị

-nông thôn của thành phố Y, chính quyền vẫn chưa bắt đầu quy hoạch, so với nhà ở trung tâm thành phố, giá nhà ở đây vẫn còn tương đối thấp.

Ngoài những người lao động ngoại tỉnh, hầu hết những người thuê nhà ở đây đều là sinh viên đại học ở đây, một số cặp đôi sống cùng nhau, và một số thuê nhà để học cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học.

Dì chủ nhà khoảng năm mươi tuổi, dẫn cô lên lầu: "Người ở trong nhà dì phần lớn đều là sinh viên đại học, không có người lao động ngoại tỉnh. Cháu cũng là sinh viên phải không? Trường đại học nào?"

"Đại học Y ạ."

"A, đại học Y rất tốt, trong thành phố Y của chúng ta, đại học Y có điểm trúng tuyển cao nhất."

Ánh sáng trong tòa nhà này không tốt lắm, ngay cả khi đèn được bật trong hành lang, tầm nhìn vẫn rất mờ, không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu của bức tường. Trên bức tường có viết đủ loại quảng cáo mở khóa bằng bút màu đen.

Có những hộp giấy bẹp phẳng chất đống ở góc hành lang, dì chủ nhà chú ý đến ánh mắt của Ngụy Dư nhìn chằm chằm vào đó, liền mỉm cười: "Ngày mai dì sẽ nhờ người thu gom phế liệu bán những thứ này."

Trên tầng bốn, cửa hai dãy phòng đóng kín. Dì chủ nhà lấy ra một chùm chìa khóa treo hơn chục chiếc chìa khóa tạo ra âm thanh leng keng: "Cô bé, cháu đến đây đúng lúc lắm. Căn phòng này vừa trống sau khi cô gái kia nhập học cao học được hai tuần trước dọn đi. Cháu đến thuê phòng cũng là vì thi cao học đúng không?"

Ngụy Dư khẽ ậm ừ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!