Chương 22: Thích mèo con (3)

Hội thao mùa thu trường Thẩm Thành khai mạc vào hôm 13 tháng 10.

Mục chạy cự ly ngắn nam Tống Kỳ Thanh đăng ký được tổ chức sáng ngày đầu tiên.

Tống Kỳ Thanh được chia vào nhóm hai, đường băng thứ tư.

Lúc anh đang khởi động trên đường đua thì trông thấy Thư Niệm và Tư Ngưng đang đứng trên bãi cỏ gần đấy, xung quanh cũng có không ít các bạn học khối 10, ai cũng đang đợi phần thi chạy của anh.

Lát sau, theo tiếng súng mào đầu của trọng tài, Tống Kỳ Thanh lao đi khỏi vạch xuất phát.

Anh lao như tên bắn về phía trước, như thể chân sắp rời khỏi mặt đất đến nơi.

Trong tiếng cổ vũ ồn ã vang lên không ngớt bên tai, Tống Kỳ Thanh là người đầu tiên cán đích.

Đằng sau vẫn có bạn cùng lớp gọi lớn:

"Tống Kỳ Thanh! Tống Kỳ Thanh! Tống Kỳ Thanh!"

Anh đã giảm tốc độ chạy sau khi cán đích song vẫn chạy vượt vạch một khoảng ngắn nữa do quán tính của cơ thể.

Anh nghe thấy tiếng mọi người hò reo tên mình, bèn xoay người lại, nhìn về phía bạn cùng lớp đang tụm năm tụm ba lại một chỗ đằng kia.

Thư Niệm cũng có mặt ở đấy.

Tim Tống Kỳ Thanh đập loạn xạ, hơi thở vẫn gấp gáp như trước.

Tống Kỳ Thanh nhìn Thư Niệm, tươi cười vẫy vẫy tay về phía cô.

Anh chỉ dám làm mỗi việc ấy.

Chỉ dám mượn cớ vẫy tay chào đám đông cổ vũ để cười với cô, vẫy tay với cô và nhìn cô vừa tự nhiên vừa có vẻ tình cờ thế này.

Tống Kỳ Thanh nhận thành tích thi chạy xong thì về lớp nghỉ ngơi một lát, đến khi vòng trở lại sân thể dục thì đã nghe một cậu bạn nói Tiêu Hiểu, người đại diện phần thi cự ly ngắn nữ cho lớp họ vừa trật chân nên đã thay bằng Thư Niệm.

Tống Kỳ Thanh nhanh chân sải bước đến chỗ đường đua chạy cự ly ngắn ngay tức thì.

Lúc anh đến đứng cạnh Tưởng Phong thì Thư Niệm cũng vừa bắt đầu chạy không lâu.

Tưởng Phong thì đang cổ vũ khản cả cổ:

"Thư Niệm! Thư Niệm cậu mau chút! Cố lên!!!"

Gào đến điếc cả tai.

Tống Kỳ Thanh không nhịn được đá vào chân Tưởng Phong, tầm mắt vẫn không rời khỏi Thư Niệm, giọng điệu nghe rõ là ghét bỏ:

"Gào muốn thủng màng nhĩ rồi này."

Tưởng Phong nào rảnh lời qua tiếng lại với Tống Kỳ Thanh, cậu ta còn đang tập trung hết sự chú ý lên người Thư Niệm.

Tống Kỳ Thanh cũng thế, còn âm thầm lo lắng cho cô nữa.

May mà cô giành hạng hai chung cuộc, nếu không gặp chuyện gì thì sẽ vào thẳng chung kết.

Tưởng Phong vui mừng nhảy cẫng lên sau khi thấy Thư Niệm cán đích,

"Má ơi! Không ngờ bình thường nhìn Thư Niệm hòa nhã trầm tĩnh thế mà chạy sung ra phết!"

"Trước tớ thấy Tiêu Hiểu chắc cũng có khả năng giật hạng hai, ai mà ngờ cô bạn này giành hạng hai thật, thôi chắc không cần lo tới trận chung kết nữa rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!