Phần 02 – Nhớ Mãi Không Quên
(*: Chữ đầu là Niệm trong tên nữ chính – Thư Niệm)
===
Ngày cuối cùng của tháng bảy, thời tiết chẳng quang đãng gì cho cam.
Lúc Tống Kỳ Thanh chuẩn bị về nhà sau khi luyện đàn ở nhà cô dạy đàn, trời đổ mưa.
Cô dạy đàn đưa ô cho anh,
"Ô che mưa này, đừng để dính mưa đấy."
Cảm ơn cô ạ. Chàng thiếu niên mười lăm nhận ô cô đưa, rất lễ phép trả lời.
Sau đó rời khỏi nhà cô dạy đàn.
Thật ra cô phải đến nhà anh kèm, nhưng vì bây giờ cô đang mang thai bảy tháng, Tống Kỳ Thanh và người nhà cô giáo đều sợ cô ấy gặp chuyện gì trên đường nên mấy tháng trước cuối cùng cũng quyết định để Tống Kỳ Thanh đến nhà cô học đàn.
Cô dạy piano là nghệ sĩ nổi tiếng thế giới và đã dạy đàn cho Tống Kỳ Thanh từ khi anh lên tiểu học.
Mấy năm gần đây điểm thi piano của anh cũng rất ổn định.
Vì đường về nhà không xa nên Tống Kỳ Thanh đạp xe mà bung dù đi bộ về.
Lúc đi đến gần thư viện tỉnh, Tống Kỳ Thanh nhìn thấy một cô gái cầm ô trong đang ngồi xổm trên mặt đất.
Lúc đến gần anh mới chú ý thấy cạnh cô nàng là một em mèo hoang nhỏ gầy, còn khá bẩn nữa.
Mưa rơi lộp độp trên tán ô, người qua đường chỗ ấy rất ít nhưng xe lại đông kịt, tiếng ô tô chạy vụt sang lẫn với tiếng còi hoàn toàn át đi tiếng cô ấy.
Anh chỉ thấy cô cúi đầu nói gì đó, nhưng không nghe rõ.
Và rồi tiếp đó, xe buýt số 21 dừng trước trạm chờ.
Cô gái đang ngồi xổm dưới đất vuốt v3 em mèo nhỏ bèn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tức bật dậy tức thì.
Cô nàng để lại ô che mưa cho em mèo, chạy như bay đến chỗ xe buýt.
Tống Kỳ Thanh quay mặt lại nhìn cô bước lên xe, thấy ô hơi loạng choạng một chút khi xe buýt khởi động rồi nhanh chóng tìm chỗ dựa cửa sổ ngồi xuống.
Xe buýt chầm chậm lăn bánh, Tống Kỳ Thanh không nhìn về phía ấy nữa mà nhìn xuống chỗ em mèo hoang được che bên dưới tán ô trong.
Anh bước tới, ngồi xổm xuống, nghe tiếng mèo khàn giọng kêu.
Mắt nó khác màu.
Tống Kỳ Thanh cũng không biết lúc ấy mình nghĩ gì mà ôm mèo vào lòng.
Anh ôm mèo con bằng bàn tay đang giữ ô của mình, tay khác thì cầm ô trong đặt dưới đất lên, thu tán ô lại gọn gàng rồi móc cán ô cong vào cổ tay.
Tống Kỳ Thanh đứng tại chỗ tìm bệnh viện thú y gần đây, chỗ gần nhất cách đây tầm hơn mười cây số, anh bèn đến ven đường bắt taxi, mang mèo con đến bệnh viện thú y.
Sau khi đến chỗ thú y, lễ tân hỏi anh: Mèo con này tên gì?
Tống Kỳ Thanh nói:
"Em vừa nhặt, vẫn chưa đặt tên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!