Thư Niệm cầm điện thoại nhắn WeChat cho Tống Kỳ Thanh: [Cảm ơn cậu.]
Tống Kỳ Thanh hồi âm rất mau, gửi cho cô icon Chúc mừng sinh nhật rồi nhắn nhắc: [Nhớ ăn sủi cảo nhân lúc còn nóng.]
Thư Niệm gửi: [Ok.]
Bạn cùng phòng và Giang Điềm còn đang nghĩ xem sao Tống Kỳ Thanh lại biết hôm nay là sinh nhật Thư Niệm.
Dương Tiếu Vũ nói:
"Không phải vừa nãy tụi mình vừa gặp cậu ấy sao? E là cậu ấy nghe thấy lúc Giang Điềm nhắc đến chuyện nay là sinh nhật Niệm Niệm rồi."
"Vậy thì cậu ta cũng mau mắn thật," Giang Điềm ngạc nhiên ra mặt:
"Lẽ nào chạy đi mua sủi cảo cho Thư Niệm ngay sau đó à?"
Ngụy Mộng Hi khẳng định:
"Chắc chắn luôn, nếu không sẽ không đến nhanh thế này."
Diệp Sở Tinh vừa ăn bánh sinh nhật vừa góp lời:
"Đúng là mê Niệm Niệm ghê hén."
Dương Tiếu Vũ học theo cách nói của Diệp Sở Tinh:
"Lão mê ơi là mê luôn hén."
Mấy cô gái đột nhiên phá lên cười.
Chỉ có mỗi Thư Niệm là vừa rối bời vừa hoang mang.
Vui thì vui thật song bất an và thấp thỏm chiếm phần hơn.
Cô sợ rằng cuối cùng là do họ hiểu lầm, là do bản thân vọng tưởng.
Vì chuyện này nên Thư Niệm mất ngủ cả đêm.
Cô trằn trọc nằm trên giường lăn qua lộn lại hai ba tiếng đồng hồ mới mơ màng thiếp đi.
Hôm sau là chủ nhật, trống tiết cả ngày.
Lúc sáng thức dậy, ba cô bạn cùng phòng vẫn đang ngủ, cô soạn sách vở bỏ vào balo, tự đến căn tin A gần ký túc xá nhất giải quyết bữa sáng rồi đến thư viện tự học.
Vì Thư Niệm đến sớm nên trong thư viện vẫn còn khá nhiều chỗ trống.
Cô chọn một bàn dựa gần cửa sổ.
Bàn học trong thư viện vừa dài vừa rộng, một bàn có thể ngồi đến sáu người.
Qua một lát, bàn Thư Niệm ngồi cũng dần đông người đến ngồi hơn.
Rồi không lâu sau đó, có người ngồi cạnh Thư Niệm.
Động tác của đối phương rất khẽ khàng, không làm phiền gì đến cô.
Thế mà không hiểu sao, Thư Niệm lại bất giác quay mặt nhìn sang bên cạnh.
Và thấy được gương mặt Tống Kỳ Thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!