Chương 14: Mùa hè của cô ấy (14)

Vào cuối tháng 2 năm 2019, 100 ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trường tổ chức lễ tuyên thệ với mục đích cỗ vũ cho toàn bộ các cô cậu học sinh đang lao đầu chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng nhất đời người sắp đến.

Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh lần lượt được chọn làm đại diện cho học sinh của hai ban xã hội và tự nhiên, ban giám hiệu đã sắp xếp cho họ lên bục phát biểu.

Khi lãnh đạo nhà trường đang phát biểu trên bục, Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh đứng ở một bên bục, mỗi người mỗi cầm bản nháp tự soạn riêng.

Thư Niệm cúi đầu nhìn tất cả học sinh lớp 12 dưới khán đài, sau đó nhìn bản nháp rồi khẽ thở dài vì lo lắng.

Tống Kỳ Thanh đột nhiên nói với cô:

"Cúi đầu đọc bản nháp là được, không nhìn thì sẽ không căng thẳng."

Tim Thư Niệm như ngừng đập trong chốc lát, rồi cô ngẩng mặt mỉm cười với cậu chàng, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Sau một lát, cô lấy hết can đảm nhẹ giọng nói: Chúc mừng cậu nhé.

Tống Kỳ Thanh cúi đầu nhìn như thể mình chưa hiểu ý cô.

Thư Niệm giải thích:

"Chúc mừng cậu đậu thẳng vào đại học Thẩm."

Tống Kỳ Thanh cười, đáp lời: Cảm ơn.

Ít lâu sau, cậu là người bước lên bục phát biểu trước, Thư Niệm bèn đứng sát bên sườn, môi bất giác nở nụ cười khi nhìn cậu đang dõng dạc và hùng hồn.

Dáng vẻ của cậu tràn ngập trong đáy mắt cô, dáng vẻ của cậu con trai mặc đồng phục xanh trắng rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Cậu tên Tống Kỳ Thanh, họ Tống phỏng theo triều Tống, Kỳ trong kỳ vọng và Thanh trong âm thanh.

Cậu là người cô thầm thương trộm nhớ.

Cậu cũng là động lực to lớn nhất thôi thúc cô không ngừng cố gắng để ngày càng trở nên xuất sắc hơn.

"Chúc chúng ta có thể phất cờ làm hiệu (*), đề tên bảng vàng trong kỳ tuyển sinh đại học sắp tới!"

(*) Câu raw là Kỳ khai đắc thắng, câu này trích từ

"kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công" (Cờ phất báo hiệu chiến thắng, ngựa quay về báo tin thành công), câu này thường là để chúc ai đó có thể dễ dàng thăng tiến, đạt thành công (tất nhiên), sự nghiệp (ở đây là chuyện học hành) suôn sẻ rộng mở.

Thư Niệm bước lên bục ngay sau Tống Kỳ Thanh.

Lúc đi ngang qua cô cậu còn nói khẽ một câu: Cố lên nhé.

Bước chân Thư Niệm thoáng khựng lại rồi nhỏ giọng Ừ một tiếng.

Hôm đó từ đầu đến cuối phần phát biểu của mình, Thư Niệm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bản nháp mình soạn.

Mãi đến lúc cuối, khi chuẩn bị nói câu sau chót Thư Niệm mới ngước lên nhìn về đông đảo các bạn học đồng trang lứa cũng đang lo lắng chuẩn bị cho kỳ thi như mình.

Cô nói:

"Cuối cùng, tớ muốn tặng mọi người một câu — Cuộc đời thiên biến vạn hóa, chúng ta đều là hắc mã; Thắng bại chưa phân, chúng ta đều có cơ hội như nhau." 

Thư Niệm nói xong rồi cúi đầu chào trong tiếng vỗ tay như sấm dậy vang trời sau đó không khỏi quay mặt sang một bên khán đài.

Tống Kỳ Thanh đang đứng đó, mỉm cười nhìn cô.

Thư Niệm hoảng loạn thu hồi ánh mắt của mình ngay tức thì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!