Chương 11: Mùa hè của cô ấy (11)

Đến trưa Thư Niệm và Giang Điềm ghé vào KFC.

Hai cô gái gọi hamburger và khoai tây chiên, đương nhiên có kèm thêm hai ly Coca.

Giang Điềm hỏi Thư Niệm học ở trường trung học 1 Thẩm Thành thế nào, Thư Niệm bảo cũng được.

"Lúc tớ mới nhập học, phát hiện điểm tuyển sinh của mình đúng gần cuối lớp thì sốc lắm." Thư Niệm vừa lấy khoai tây chiên chấm sốt cà chua vừa tán chuyện với Giang Điềm: "Nhưng sau đó thì đó thì không sao nữa rồi, lúc nào cũng tiến bộ, bây giờ còn chen chân vào được top 20 lớp."

Giang Điềm không khỏi cảm khái: "Đáng sợ quá, đáng sợ quá đi mất, đúng là tớ có biết trung học 1 Thẩm Thành nổi tiếng đất lắm người tài nhưng không ngờ lại áp lực đến thế luôn, lúc cậu còn học dưới này thành tích luôn ổn định trong top 5, thế mà giờ vất vả lắm mới lọt vào top 20 lớp trong trường Thẩm Thành á."

Thư Niệm cười đáp: "Mọi người ở đấy quả thật rất xuất sắc, còn có bạn thậm chí còn không cần nỗ lực vẫn có thể đạt điểm cao chót, đấy hoàn toàn nhờ vào chuyện họ có thiên phú."

"Chênh lệch giữa người với người vốn là vậy, dù có cần cù bù thông minh thì đứng trước thiên tài thật sự thì cũng như múa rìu qua mắt thợ thôi."

Cô dừng lại một chút rồi nói: "Nhưng tớ không có thiên phú gì hết nên chỉ còn cách cố gắng từng ngày."

"Cậu như này mà còn gọi là không có thiên phú?" Giang Điềm nói: "Cậu nói vậy thì tớ tính làm sao hả."

Lúc hai người họ trò chuyện thì hai cậu con trai bước vào quán.

Giang Điềm nhận ra người quen thì lớn tiếng gọi: "Trương Bằng Sơn!"

Cậu con trai nghe có người kêu mình thì quay mặt nhìn sang.

Đến khi nhìn thấy Thư Niệm thì không khỏi nhướng mày ngạc nhiên, cậu ta may chóng gọi cơm rồi dẫn bạn đi cùng tới.

"Thư Niệm về quê bao giờ thế?" Trương Bằng Sơn cười hỏi.

Trương Bằng Sơn là bạn học cấp hai của Giang Điềm, đương nhiên cũng là bạn học cũ của Thư Niệm, bây giờ cậu trai đang là bạn cùng lớp với Giang Điềm ở cấp ba.

Khóe miệng Thư Niệm hơi cong lên: "Tớ về quê đến hết kỳ nghỉ đông."

Trương Bằng Sơn nói: "Tớ mà biết cậu về thì năm ngoái đã tổ chức liên hoan lớp cũ rồi."

Giang Điềm nói: "Thì giờ cũng đã lỡ cơ hội đâu."

Trương Bằng Sơn lắc đầu, "Năm mới lắm chuyện phải làm, có bạn còn không rảnh ra ngoài, vả lại tớ nghe bảo trung học số 3 hôm qua đã khai giảng lại rồi, sao mà mời đủ người cho được."

Trong lúc họ nói chuyện với nhau thì Trương Bằng Sơn và cậu trai đi cùng cũng mang theo phần ăn đến chỗ họ.

Giang Điềm vô tư nói với hai cậu con trai trước mặt: "Dương Hàm, Trường Bằng Sơn, hai người cứ ngồi đây đi."

Nhưng Thư Niệm ngồi đối diện Giang Điềm, dẫn đến việc bây giờ Trương Bằng Sơn ngồi cạnh Thư Niệm còn Dương Hàm ngồi cạnh Giang Điềm.

Tánh Giang Điềm hào sảng, cũng không thấy gì, song Thư Niệm thì không quen với chuyện này nên thấy hơi bất tiện, nhưng cô cũng không định nói muốn đổi chỗ ngồi với Dương Hàm, làm thế giả tạo lắm.

Đợi hai cậu trai ngồi xuống rồi Giang Điềm mới giới thiệu Dương Hàm với Thư Niệm: "Niệm Niệm, đây là bạn cùng lớp hiện tại của tới và Trương Bằng Sơn, tên Dương Hàm."

Cô nàng quay sang nhìn Dương Hàm: "Còn đây là Thư Niệm, bạn học của tớ với Trương Bằng Sơn hồi cấp hai và cũng là bạn thân nhất của tớ."

Dương Hàm không phải người lắm lời, trông còn có vẻ lạnh lùng nữa, cậu hơi gật đầu với Thư Niệm, "Chào cậu" một tiếng rồi thôi.

Thư Niệm cũng lịch sự đáp lại một câu: "Chào cậu."

Giang Điềm lại chuyển chủ đề về chuyện học tập, cô nàng hỏi Thư Niệm: "À đúng rồi, tớ nhớ cậu chọn xã hội đúng không Niệm Niệm?"

Thư Niệm gật gật đầu, "Ừ."

"Nhưng tớ nghe bọn họ bảo trung học 1 Thẩm Thành chuyên lý, học xã hội ở đó không có tương lai, còn có người nói giáo viên ban xã hội trường cậu tệ lậu cực kỳ." Giang Điềm hơi lo chuyện học hành của Thư Niệm sẽ bị ảnh hưởng xấu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!