Chương 7: (Vô Đề)

Cố ʍôиɠ nghiêng đầu, bộ dạng hiên giờ của cô thật xấu xí, nhìn thoáng qua có đáng sợ nhưng thật may cô có một đôi mắt thật đẹp, đáy mắt le lói chút ánh sáng khiến khuyết điểm về thân thể được giảm đi đôi chút.

"Tôi chưa bao giờ cho rằng mình là người thiện lương, cũng không cho rằng mình có nghĩa vụ muốn đi cứu ai." Cô nhấc lên mí mắt, nhìn ba người Hứa Tâm Như liếc mắt một cái, không chút để ý nói "Nếu tôi có hứng thì tôi sẽ giúp một tay……"

Cô duỗi tay chỉ Nhị Cẩu, ý tứ thực rõ ràng, sau đó cười nói "Nhưng tôi mà không vui, thì không ai có thể ép tôi ra tay giúp đỡ được."

Tô Văn lại tức giận, cắn răng nói "Nhưng chúng ta là bạn học, bạn liền trơ mắt nhìn mọi người đi vào chỗ chết sao? Sao bạn độc ác vậy?"

"Nói tôi trơ mắt nhìn mọi người đi vào chỗ chết chính là cô đấy, nói tôi không muốn cứu người cũng là cô luôn." Cố ʍôиɠ nhướng mày, cười tủm tỉm nói "Cô là tôi à? Sao cô biết tôi muốn gì? Nói không chừng lúc đó tôi vào rừng để kiếm đường ra cho mọi người thì sao, không nghĩ tới cô lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi thật sự đau lòng đó, tôi cho rằng chúng ta đều là bạn học, các người sẽ tin tưởng tôi chứ!"

Miệng cô nói thật thương tâm, trêи thực tế trêи mặt không có một chút thương tâm nào.

Tô Văn bị cô nói cho không cãi được câu nào, chỉ có thể quay đầu nhìn đám Diệp Cảnh 2 lần.

Hứa Tâm Như có chút xấu hổ, cô nhìn Cố ʍôиɠ, nói một tiếng thực xin lỗi, nói "Bạn nói đúng, là chúng mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Mọi người đều là bạn học, chúng mình không nên suy đoán lung tung như vậy."

Diêm La nhìn vào mắt Cố ʍôиɠ, nói "Nếu cô ấy cứu được các người thì cũng sẽ không để chính mình thành biến thành bộ dạng này, người không ra người quỷ không ra quỷ."

Cố ʍôиɠ "……"

Trát tâm!

Nhị Cẩu ở bên cạnh nhìn qua, có chút mất mát nói "Cố ʍôиɠ có thể cải tử hoàn sinh mà, anh nói này em lợi hại như vậy sao không xử đám người thôn này đi, cũng không cần bó tay bó chân."

Nghe vậy, Cố ʍôиɠ nói "Người ở thôn Lê gia ai này đều có một lớp da mỹ lệ, nhưng trêи thực tế cả thể xác và linh hồn đều khiến tôi buồn nôn."

Cô cười như không cười nhìn Tô Văn, nói "Lớp da đẹp đẽ chỉ che đậy được dưới mắt của con người thôi, linh hồn mà xấu xí thì chẳng cách nào che dấu nổi."

Tô Văn "Diệp Cảnh!"

Cô né tránh ánh mắt của Cố ʍôиɠ, nhìn về phía Diệp Cảnh xin giúp đỡ.

Diệp Cảnh nói "Cố ʍôиɠ, vừa rồi đúng là Tô Văn nói sai, bạn đừng cùng cô ấy so đo nữa. Bây giờ việc chúng ta cần làm là bàn cách thoát ra ngoài, mà không phải đấu tranh nội bộ."

Cố ʍôиɠ nhướng mày, cười nói "Đúng vậy, tôi không nói nữa, chỉ cần sau này cậu đừng hối hận là được."

Hối hận?

Diệp Cảnh có chút khó hiểu.

"Ai, Cố ʍôиɠ, em nói nhanh lên, em có thể tận diệt thôn Lê gia này không, em lợi hại như vậy, đến anh còn cứu sống được thì đối phó với đám người đó chắc là cũng đơn giản?" Một bên Nhị Cẩu sốt ruột nói.

"Việc này, tôi không làm được." Cố ʍôиɠ cúi đầu nhìn tay chính mình, nói "Anh nhìn bộ dạng của tôi xem, suy yếu bất lực lại đáng thương, một trận gió thổi qua cũng đủ để tôi ngã bệnh rồi."

Mọi người "……"

Bọn họ không tin, nhưng nhìn tình trạng của cô ấy đúng là yếu đuối mong manh, đó là chính xác là gầy trơ xương.

Hổ Tử gãi gãi đầu, nói "Vậy bây giờ phải làm thế nào?"

"Nhìn tình trạng này chắc tất cả thôn dân ở đây đều là quái vật đội lốt người rồi." Diêm La nhẹ nhàng gõ lên bàn, nói "Bọn họ vẫn chưa động thủ với đúng ta nhất định là trêи người chúng ta có thứ gì đó chúng cần."

Có lẽ bọn họ chính là dầu thắp trong lời của Lê Ngọc……

Đương nhiên, đây chỉ là Diêm La tự suy đoán, cũng không có nói cho những người khác, tránh làm cho họ hoảng loạn.

"Buổi tối, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem xét, địch ở trong tối, chúng ta không thể cứ bị động mãi được."

Nghe vậy, đám người Thẩm Cường gật đầu bảo phải, một đám người không có thắc mắc gì, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!