Lá bùa vàng chạm vào người Nhị Cẩu liền giống như vật sống liền chui vào thân thể của anh ta.
Giây tiếp theo, Nhị Cẩu tưởng là sắp chết đột nhiên hai mắt trừng lớn, trong cổ họng phát ra gầm nhẹ như tiếng của dã thú.
Ách!
Anh ta trừng lớn hai mắt, gân xanh trêи trêи người nổi lên, cả người như nổi cơn điên kịch liệt giãy giụa nhảy từ trêи lưng Thẩm Cường xuống.
Thẩm Cường bị hoảng sợ, nhìn một màn này nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, nói
"Đây…… Đây là chuyện gì đây?"
Vừa rồi rõ ràng anh đã nhìn thấy Nhị Cẩu tắt thở, yết hầu của cậu ta đã bị cắn đứt, căn bản không thể sống được. Vậy mà người đáng lẽ đã tắt thở rồi lại đang Tung tăng nhảy nhót, thậm chí nhảy thật hăng, cái này gọi là xác chết vùng dậy!
Bình tĩnh nào, bình tĩnh!
Thẩm Cường tự động viên chính mình, sau đó ánh mắt nhịn không được dừng Cố ʍôиɠ đang nằm trong ngựcDiêm La.
Giờ phút này anh chỉ cảm thấy từ đầu đến chân của cô gái này đều mang một vẻ bí ẩn, tình trạng như vậy mà vẫn còn sống, lại còn khiến Nhị Cẩu đã chết Xác chết vùng dậy.
Năng lực này, là của con người sao?
Không chỉ có Thẩm Cường, những người khác cũng bị một màn này dọa sợ không nhẹ, theo bản năng lui một bước, ánh mắt nhìn Cố ʍôиɠ mang theo vài phần kiêng kị cùng sợ hãi.
Nhị Cẩu vẫn còn giãy giụa kêu đau, trêи người có hoa văn kim sắc đang lưu động, giống như những con sâu bằng vàng đang di chuyển ở dưới da của anh ta.
Cô đã làm gì vậy?
Diêm La nhẹ giọng hỏi.
Trời đã tối, đặc biệt lại ở nơi quỷ quái như thôn Lê gia, tiếng kêu thảm thiết của Nhị Cẩu khiến người ta khϊế͙p͙ sợ.
Cố ʍôиɠ nhấc mí mắt nhìn thoáng qua, sau đó chậm rì rì nói
"Cũng không làm gì, tôi không muốn lãng phí nên cho anh ta dùng. Bởi vì anh ta là người trần cho nên không chịu nổi sức mạnh của lá bùa, bởi thế mới thống khổ như vậy."
"Đợi cơn đau đớn qua đi, phù văn xâm nhập cốt tủy của anh ta thì chỉ có lơi cho anh ta thôi, không chết được đâu."
Nói tới đây, cô dừng một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm nói
"Sớm biết cái thứ kia còn không chịu nổi một kϊƈɦ mình đã không cần vẽ bùa. Đã xấu xí còn vô dụng."
Nghe vậy, Thẩm Cường hai mắt sáng ngời, anh sốt ruột truy vấn nói
"Ý của ngài là, Nhị Cẩu sẽ không chết?"
Cố ʍôиɠ nằm ở trong ngực Diêm La, thoạt nhìn có chút mỏi mệt, cô lười biếng giải thích "Cũng là vì anh ta may mắn, cái nơi này cách biệt với loài người, ngay cả âm thế cũng bị ngăn cách, cho nên khi anh ta chết hồn phách vẫn chưa bị câu đi.
Hơn nữa, tướng anh ta chưa đến lúc chết, mệnh cách phúc lộc cả đời, sống lâu trăm tuổi, tên trêи sổ sinh tử vẫn còn sáng, lần mất mạng này là ngoài ý muốn cho nên vẫn còn cứu được.Âm thế? Là chỗ nào?Âm thế á, chính là địa phủ đó.
"Địa phủ?! Đám Thẩm Cường trừng lớn đôi mắt, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, lắp bắp hỏi"Thật…… Thật sự có địa phủ sao?
"Cái này không phải truyền thuyết sao?"Ai da, các người phiền quá!
"Cố ʍôиɠ bị bọn họ hỏi phát phiền, duỗi tay bịt tai mình lại, nói"Phiền chết đi được, đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết.
"Cô trông rất mệt, Diêm La cúi đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng nói"Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, kệ bọn họ."
Cố ʍôиɠ khẽ gật đầu, dựa vào trong lòng ngực anh hơi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!