Chương 5: (Vô Đề)

Thôn Lê gia bốn phía đều là núi, bị dãy núi vờn quanh, con đường duy nhất để ra ngoài là đi qua Rừng ăn thịt người.

Chỉ là khi nghĩ đến khu rừng quỷ dị đó, đám Hổ Tử trong lòng đều có chút chột dạ.

"…… Cái khu rừng đó, rõ ràng ánh trăng sáng như vậy mà không có tí ánh sáng nào chiếu vào nổi, thậm chí chúng ta mang đèn pin ra đều không dùng được."

Trong rừng kia đúng tối om om, đen như mực vậy, duỗi tay không thấy năm ngón tay. Ở trong cánh rừng nguy hiểm như thế, muốn ra đúng là không dễ dàng.

Diêm La nói

"Nếu muốn đi qua, xem ra chỉ có thể dùng đèn lồng mà Lê Ngọc nhắc đến thôi. Chỉ là lời cô ta nói có phải thật không thì còn cần bàn lại. Còn nữa, dầu mà cô ta dùng……"

Nói đến đây anh nhịn không được âm thầm nhíu nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia ám sắc.

Lúc ấy cái đèn lồng mà Lê Ngọc cầm, mùi dầu cháy mà anh ngửi được khiến anh có một suy đoán.

Còn cánh rừng ăn thịt người kia nữa, lại liên tưởng đến lúc Cố ʍôиɠ bị treo trêи cây, nói không chừng cây ở trong cánh rừng đó đúng là có thể ăn người.

Đến buổi chiều, Lê Ngọc cùng hai cô  gái trẻ vẫn lại đây đưa cơm, sau khi vào phòng cô ta liền nhìn thấy một cái xác khô.

A! Hét lên một tiếng, Lê Ngọc rõ ràng bị hoảng sợ.

Cái thứ xấu xí nào đây?

Cố ʍôиɠ cười rất ôn hòa với cô ta, lại thấy trêи mặt Lê Ngọc lại càng tái đi.

Cô thật là kỳ quái. Cố ʍôиɠ mở miệng, đợi cô ta đến gần một đôi mắt sạch sẽ trong suốt nhìn chằm chằm, mang theo mười phần đánh giá, nói

"Là người lại không phải người, là cây lại chẳng phải cây…… Không chỉ mỗi cô, hai người bên cạnh cô cũng vậy, không phải người, vậy ba người là thứ gì?"

Nghe vậy, không chỉ có Lê Ngọc, ngay cả đám người Diêm La trong phòng cũng hơi sửng sốt.

Lời này là có ý gì?

"Cô thật biết nói đùa, chúng tôi đương nhiên là người." Lê Ngọc không lộ ra chút không thoải mái nào, trêи mặt vẫn cứ là cười khanh khách, cô ta nói

"Nhưng cô gái này cũng thật là, cô suýt dọa chết chúng tôi rồi, mặt của cô……"

Cô ta ấp úng.

Cố ʍôиɠ sờ mặt của chính mình, thật thà nói

"Thật ngại quá, tôi quên mất hiện tại tôi thực xấu."

Nhìn cánh tay của chính mình, cô liền biết mình và người khác khác nhau ở điểm nào.

Làn da đã nhăn nheo bởi vì trong cơ thể máu thịt bị hút hết thì thôi lại còn bị mất nước khiến da khô quắt, thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn.

Nhìn lại mấy người bên Lê Ngọc……

Xấu quá đi!

Trong lòng Cố ʍôиɠ trong lòng nghĩ vậy, nhịn không được khẽ thở dài một cái, nhịn không được nhìn Lê Ngọc hâm mộ.

Ba thôn dân này mặc dù rất kì quái nhưng họ đúng là rất xinh đẹp!

Tốt quá đi

Diêm La đi tới, nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!