Chương 48: (Vô Đề)

Thân thể khô gầy tràn ngập hơi thở chết chóc, nói cách khác, thể xác này vốn đã chết rồi bằng không các bác sĩ cũng sẽ không nói việc cô vẫn đang sống khỏe mạnh như bây giờ là kì tích.

Mà hồn châu đối với thân thể của cô mà nói cũng có tác dụng bồi bổ nhất định.

Tuy nhiên từ sau khi nếm qua hương vị đồ ăn, Cố Mông chẳng còn muốn ăn mấy thứ thuộc về ma quỷ kia nữa.

Nhưng có một số ma quỷ lại rất kích thích vị giác, thí dụ như con ma nữ trước mặt này, trên người nó toa ra quỷ khí và oán khí thật hấp dẫn.

Cố Mông nhịn không được liếm môi, đôi mắt hơi hơi tỏa sáng, hình ảnh lộn ngược của ma nữ xuất hiện dưới đáy mắt.

Hứa Tâm Như nhíu nhíu mày, trên mặt có nét ghét bỏ nói:

"Cái tên Tiền Huy này thật là càng ngày càng làm càn, cũng chỉ có một ông chú làm phó thị trưởng thôi sao? Mình nghe nói chú của tên đó sắp lên chức thị trưởng, khi đó cậu ta sẽ càng mặc sức phá phách."

Nhà họ Tiền không giống nhà họ Hứa, nhà đó mới chính là nhà giàu mới nổi, mới phất lên không lâu.

Tuy vậy chú của Tiền Huy lại là người có năng lực, ông ta leo lên chức phó thị trưởng thành phố S cho nên nhà họ Tiền cũng coi như là có tiền có thế.

Mà Tiền Huy lại là cậu út của Tiền gia nên hắn luôn nghênh ngang ở thành phố S.

Hứa Tâm Như cũng không thích Tiền Huy, bởi vì cô cảm thấy thiếu niên này tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm địa lại độc ác.

"…… Khi đó cậu ta mới tám tuổi đi, mình thấy cậu ta giẫm chết một ổ chim non mới nở. Lại còn vừa giẫm vừa cười nữa chứ." Hứa Tâm Như nhỏ giọng kể cho Cố Mông.

Sau khi nhìn thấy chuyệnn này, cô liền ít tiếp xúc với người nhà họ Tiền.

Nói đến đây, cô sực nhớ tới một chuyện:

"Trước đó không lâu Tiền Huy còn bị bắt giam nữa đấy. Hình như liên quan đến một vụ giết người, cô gái xấu số kia là bạn cùng lớp của Tiền Huy. Nhưng sau đó do không đủ chứng cứ nên cậu ta được phán vô tội và phóng thích."

Chuyện này hầu như mọi người đều biết, nhưng rốt cuộc Tiền Huy có tội hay không thì chẳng ai rõ.

Chỉ là Hứa Tâm Như có cảm giác chắc chắn tên này không hề vô tội.

Bên kia Tiền Huy còn phát tiết cơn giận, dù cậu ta chưa tơi 18 tuổi nhưng trên mặt lại không có chút trẻ con nào, chỉ có hung ác và nóng nảy, trông thật âm u.

Cố Mông đột nhiên hỏi:

"Có phải cô gái đã chết kia có nốt ruồi dưới đuôi mắt không?"

Nghe vậy, Hứa Tâm Như sửng sốt, cô nói:

"Cái này mình cũng không rõ nữa, sao tự nhiên bạn lại hỏi thế?"

Cố Mông hết hàm ý chỉ Tiền Huy bên kia, nói:

"Bởi vì mình nhìn thấy mà."

Hứa Tâm Như: ……

Cô bất giác nhìn thoáng qua chỗ Tiền Huy, lại đột nhiên quay đầu nhỏ giọng hỏi: Là, là ma à?

Cố Mông 'ừ' một tiếng, hai mắt lấp lánh tỏa sáng nói:

"Chính là một con ma trông rất ngon miệng, mình muốn ăn nó."

Hứa Tâm Như kinh hãi, nhưng nghĩ đến chuyện ở thôn Lê gia, Cố Mông cũng ăn không ít thứ đồ thuộc về mấy con quái vật ở thôn Lê gia nên cô liền bình tâm lại.

"Lâu lắm rồi mình chưa gặp cơquyr nào ngon như thế." Cố Mông nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!