Chương 47: (Vô Đề)

Trong lúc dùng bữa sáng, cô vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Triệu Dĩnh.

Ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn đến mức Triệu Dĩnh cảm thấy khó chịu —— không biết vì sao mỗi lần nhìn vào mắt của Cố Mông, bà ta đều cảm thấy hoảng sợ, bởi vì bà cảm thấy ánh mắt Cố Mông thật lạnh tựa như trong đó chẳng hề có cảm xúc nào tồn tại trong đó.

Bị nhìn đến chịu không nổi, Triệu Dĩnh nhịn không được nói:

"Con nhìn chằm chằm vào dì để làm gì?"

Cố Mông nghiêng đầu nhìn bà, giọng nói rất là nhẹ nhàng:

"Tôi đang suy nghĩ liệu có nên giết bà hay không."

Nghe vậy, tay của Triệu Dĩnh run lên, đánh rơi cái muỗng xuống bát tạo ra leng keng thật chói tai.

Bà giương mắt nhìn Cố Mông, sắc mặt trắng bệch đi ngay lập tức, bởi vì bà ta ý thức được lời mà Cố Mông nói chính là nói thật, con bé đó thật sự muốn giết mình.

Cha Cố nhíu mày nói: Đừng nói vớ vẩn.

Cố Mông khó hiểu hỏi lại:

"Con không thích bà ta, vì sao không thể giết bà ấy?"

…… Cha Cố im lặng trong chốc lát, ông cố gắng dặn sự bực dọc trong lòng xuống, hỏi:

"Sao tự nhiên con lại nghĩ thế?"

Gần đây do chuyện của Cố Mông mà cái tính nóng nảy của ông thường xuyên bị áp xuống.

Nếu là trước kia, nghe thấy lời Cố Mông nói là ông đã mắng cho một trận rồi, vậy mà giờ vẫn còn bình tĩnh hỏi xem sao con bé lại nghĩ thế.

Cố Mông híp mắt, cô nói:

"Tối hôm qua con có một giấc mộng……"

Đó là một giấc mơ không tính là vui vẻ gì, trong mơ, Cố Nguyệt cùng Triệu Dĩnh vẫn đáng ghét như thế, mà cha Cố và Cố Phạn lại không khiến người ta thích.

"…… Con mới là con ruột của cha, vậy sao cha lại đối xử với Cố Nguyệt tốt hơn cả con?" Cố Mông thắc mắc, đây là cũng là câu hỏi của cô khi còn trong giấc mơ, cô lại lầu bầu nói:

"Đây gọi là có mẹ kế thì sẽ có cha kế à?"

Nghe vậy, cha Cố trợn mắt nhìn cô, hỏi:

"Con…… Con khôi phục ký ức rồi sao?"

Cố Mông nhìn cha Cố, cô cũng đoán ra được giấc mơ kia chính là ký ức đã mất của mình.

Nhân vật chính trong giấc mơ là cô, tuy rằng trông thật xa lạ giống như là đang xem một người khác, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến sự khó chịu của cô.

"Trước kia, cha đâu có đối tốt với con, cha thường xuyên mắng con." Cố Mông như đang trần thuật sự thật, trong mơ, mỗi lần hai cha con gặp nhau thì ngoài cãi vã ra chỉ có cãi vã.

Cha Cố thở dài, bất đắc dĩ nói:

"Nếu không phải con thường xuyên làm cha nổi điên lên thì sao cha lại mắng con được?"

Trước kia, tình cảm của hai cha con cũng không tốt, cứ vừa gặp là cãi nhau.

Không biết là từ khi nào đã thành như thế, đứa bé vốn từng rất ngoan ngoãn đột nhiên không muốn cùng ông thân cận nữa, tính tình cũng ngày càng trở nên nóng nảy, mà ông cũng là người nóng tính, hai người cứ hễ gặp nhau là hệt như sao chổi rơi xuống trái đất.

Sau này, cha Cố cũng không phải không hối hận chuyện Cố Mông không muốn quay về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!